Thẩm Tường hiện tại cũng không biết phải làm gì, đành nằm ở trên mặt đất, nhìn lấy dáng người uyển chuyển của hai mỹ nhân mà mơ tưởng viển vông.
"Tiểu bại hoại, ngươi đói khát như vậy, có muốn bản Long giúp ngươi một chút không?" Long Tuyết Di đột nhiên cười lên khanh khách nói.
"Hay đấy!" Thẩm Tường lập tức trả lời, dung nhan dáng người của mỹ nữ Long này, hắn vẫn luôn nhớ tới rất rõ a.
"Nghĩ hay lắm." Long Tuyết Di trêu đùa: "Chờ lúc nào tâm tình bản long tốt thì có lẽ còn có thể, khanh khách..."
Tiếng cười này của Tiểu Long Nữ tràn ngập mị hoặc vô hạn, để nội tâm của Thẩm Tường lắc lư.
"Nếu như không có bản vẽ trận pháp này, sợ là chúng ta không cách nào tìm kiếm được trận cơ, tuy nhiên cho dù bây giờ có bản vẽ, nhưng nếu muốn tìm ra được điểm yếu kia tới phá trận thì cũng rất khó khăn." Liễu Mộng Nhi nói.
Hai nữ tiếp tục phân tích Thiên Hàn Mê Thần trận, mà Thẩm Tường đành phải ngưng tụ Sáng Tạo thần dịch, thứ này nhiều một chút cũng không có bất kỳ chỗ xấu nào.
Mấy ngày trôi qua, hai nữ cuối cùng thông qua bản vẻ trận pháp phức tạp này tìm kiếm được nơi phá trận, chỗ yếu điểm kia rất rất nhỏ, chỉ lớn cỡ như đầu kim châm vậy, tuy nhiên vẫn được các nàng tìm thấy.
"Ta muốn công kích mắt trận kia, các ngươi chuẩn bị cho tốt." Liễu Mộng Nhi nói, dùng chân khí cường đại của nàng ta, ngưng tụ ra một cây kim châm nhỏ, vung tay phóng ra ngoài, đâm vào chỗ yếu điểm nhỏ bằng cái kim châm kia.
Một trận ánh sáng nhấp nhoáng, huyễn tượng xung quanh đã biến mất, bọn họ xuất hiện ở dưới đáy hồ nước khô cạn kia, mà lúc này mặt mũi của Đông Phương Hinh Nguyệt tràn đầy thống khổ, sắc mặt trắng bệch, môi anh đào đỏ kia biến thành màu tím sậm, vừa nhìn là biết trúng độc.
"Hàn độc...lực lượng Băng Hàn bên trong Thiên Hàn Mê Thần Đại trận dựng dục ra một loại hàn độc, sau khi đại trận bị phá vỡ thì tiến vào thân thể của ta." Giọng nói của Đông Phương Hinh Nguyệt trở nên yếu ớt, nhìn dạng này đã nhanh sắp không chịu đựng nổi.
Bạch U U vội vàng nói: "Là Băng Phách ma độc bên trong Ma giới, loại độc này chỉ dưới Ma Hủ Tử Khí, loại độc này có linh tính, chuyên môn thẩm thấu vào bên trong thân thể người không có Hỏa Hồn, một khi người bị hạ độc chết thì có thể thôn phệ lực lượng bên trong thân thể của người đó, sau đó lớn mạnh từng chút một."
"Làm sao bây giờ? Có thể cứu sao?" Thẩm Tường vội vàng dò hỏi.
"Nếu như tỷ tỷ ta ở đây, có lẽ có biện pháp..." Bạch U U lại đột nhiên hô lên: "Có, để nàng ta dung hợp Hỏa Hồn!"
Tô Mị Dao than nhẹ một tiếng: "Ngươi lấy Hỏa Hồn mà người rút ra từ trên người tên Lăng Trùng kia đưa cho nàng đi, ta bây giờ tạm thời chưa cần tới, chứ đừng nói ta cũng không lo lắng sau này không có Hỏa Hồn!"
Liễu Mộng Nhi nắm lấy tay của Đông Phương Hinh Nguyệt còn đnag tỏa ra hàn khí kia, rót vào lượng lớn hơi nóng, nhưng cũng chỉ có thể hóa giả một chút.
Thẩm Tường lấy ra hạt châu chứa Hỏa Hồn kia, Tử Hỏa Hồn này rất đắt đỏ, hắn vốn là định giữ lại cho Tô Mị Dao, tuy nhiên bây giờ phải dùng tới để cứu người, hắn cũng chỉ có thể lấy ra.
"Đây là Tử Hỏa Hồn, Mộng Nhi tỷ ngươi giúp nàng ta dung hợp đi." Thẩm Tường đưa hạt châu tỏa ra ánh sáng màu tím kia tới.
Liễu Mộng Nhi ngây ngẩn cả người, Thẩm Tường vậy mà mang theo loại đồ chơi này bên người, đây chính là Tử Hỏa Hồn, coi như ở Thiên giới cũng có thể khiến cho người ta phải tranh giành nhau tới vỡ đầu!
Đông Phương Hinh Nguyệt vốn cho rằng chính mình chết chắc, tuy nhiên nàng ta nhìn thấy Thẩm Tường lấy Tử Hỏa Hồn ra cứu nàng, để nàng ta vô cùng cảm động, nàng ta đương nhiên rất rõ ràng giá trị của Tử Hỏa Hồn này, nhưng Thẩm Tường bây giờ lại rất sảng khoái lấy ra để cứu nàng.
Chẳng những có thể sống sót mà còn có thể được Hỏa Hồn mà nàng ta tha thiết ước mơ, điều này làm cho Đông Phương Hinh Nguyện nhất thời kinh hỉ tới ngây dại.
Liễu Mộng Nhi làm hạt châu vỡ vụn ra, dùng thần thức khống chế Hỏa Hồn bạo ngược, để tiến vào bên trong thân thể Đông Phương Hinh Nguyệt.
Đông Phương Hinh Nguyệt biết lúc dung hợp Hỏa Hồn sẽ rất thống khổ, nếu như là ở trước kia nàng ta được lựa chọn thì nàng ta tình nguyện vì đạt được Hỏa Hồn mà chịu đựng thống khổ gấp mười.
"Dung hợp Hỏa Hồn không chỉ có mỗi việc là tiếp nhận thống khổ, Mộng Nhi tỷ ngươi từng có kinh nghiệm, ngươi hướng dẫn nàng ta dung hợp Hỏa Hồn đi, cái này so với nàng ta tự mình tìm tòi còn nhanh hơn." Thẩm Tường đi tới bên cạnh Đông Phương Hinh Nguyệt, có chút lỗ mãng bóp lấy miệng nhỏ đang ngậm chặt của nàng ta, sau đó nhét một miếng Địa Tâm thần quả vào.
Lúc dung hợp Hỏa Hồn, ăn Địa Tâm thần quả thì thống khổ sẽ giảm đi rất nhiều, lần trước lúc ở Thánh Đan giới, lúc Vân Châu dung hợp Hỏa Hồn thì chính là như vậy, hắn muốn xác nhận lại một chút.
Đối với kinh nghiệm dung hợp Hỏa Hồn thì Thẩm Tường có nhiều kinh nghiệm hơn so với hai mỹ nhân quát tháo phong vân ở Phàm giới này.
Sau khi ăn Địa Tâm thần quả, Đông Phương Hinh Nguyệt quả nhiên không có đau đớn nhiều như vậy, nhưng thống khổ thì vẫn phải có.
"Lúc dung hợp Hỏa Hồn, còn phải tránh việc xảy ra xung đột với Tiên Thiên Võ Hồn ở bên trong thân thể ngươi, Hỏa Hồn phải hoàn toàn dung hợp với ngươi thì mới được, bao quát cả linh hồn!" Thẩm Tường nói.
Mà Liễu Mộng Nhi cũng bắt đầu giảng thuật kinh nghiệm lúc nàng ta dung hợp Hỏa Hồn, cùng một số thứ phải chú ý.
Tốc độ dung hợp Hỏa Hồn của Đông Phương Hinh Nguyệt rất nhanh, cái này vượt qua dự kiến của Thẩm Tường, chỉ mất nửa ngày đã hoàn thành.
Lúc này sắc mặt của Đông Phương Hinh Nguyệt rất tốt, đỏ hồng hào trông rất mê người, để cho người ta muốn cắn lên đó một cái.
"Cảm ơn ngươi, tiểu bại hoại!" Đông Phương Hinh Nguyêt dịu dàng cười nói, bên trong ánh mắt tràn đầy cảm kích: "Hỏa Hồn này thật rất trân quý, ta thật không biết nên dùng cái gì để báo đáp lại ngươi."
"Làm nữ nô ta đi." Thẩm Tường cười hì hì nói, điều này làm cho Liễu Mộng Nhi hung hăng đấp hắn một cái.
"Thành thật một chút!" Đôi mắt đẹp của Liễu Mộng Nhi trợn lên nhìn lấy Thẩm Tường.
Đông Phương Hinh Nguyệt khẽ cười, nụ cười mê người này mười phần say lòng người: "Ta làm nữ nô của ngươi, Mộng Nhi chắc chắn sẽ ăn dấm."
"Hinh Nguyệt, đừng nghe tiểu tử này nói mò, chúng ta nhanh chóng lên đường đi." Liễu Mộng Nhi thật là có chút lo lắng Đông Phương Hinh Nguyệt sẽ đáp ứng, dù sao có Hoa Hương Nguyệt cái tiền lệ này, hơn nữa Thẩm Tường cái tên tiểu bại hoại cực kỳ thần bí này, đồ vật tùy tiện lấy ra đều rất trân quý.
"Nhưng là ta phải báo đáp hắn ta, ta không thể lấy không Hỏa Hồn của hắn!" Đông Phương Hinh Nguyệt vậy mà nghiêm túc lại, điều này làm cho Thẩm Tường mừng thầm, hắn vốn đúng là nói đùa, nếu như Đông Phương Hinh Nguyệt đáp ứng thì hắn sẽ kiếm lợi lớn, một đạo Hỏa Hồn đổi lấy một nữ nô xinh đẹp tới nỗi làm rung động lòng người này, thực lực lại còn cường đại, đây chính là kiếm một vố lớn a.
Phải biết Hỏa Hồn này lúc có được rất dễ dàng, sau này hắn còn có thể lại kiếm được rất nhiều.
"Khụ khụ, ta nói đùa, Hinh Nguyệt tỷ đừng coi là thật a." Thẩm Tường tuy rằng nói như vậy, nhưng tận đáy lòng của hắn lại thích Đông Phương Hinh Nguyệt coi là thật, nghĩ đến sau này bên người mình có thể mang theo Hoa Hương Nguyệt và Đông Phương Hinh Nguyệt hai nữ nô tuyệt sắc này hầu hạ, cái loại cảm giác này thoải mái biết bao.
Đông Phương Hinh Nguyệt vốn là ở ranh rới giữa sự sống và cái chết, chịu đủ hàn độc tra tấn, nàng ta vốn là đã tuyệt vọng, tuy nhiên Thẩm Tường lại đột nhiên đứng ra cứu, chẳng những không chết ngược lại còn được tới Tử Hỏa Hồn (Tử sắc Hỏa Hồn - Hỏa Hồn màu tím).
Đại nạn không chết tất có hậu phúc, Đông Phương Hinh Nguyệt lúc này sâu sắc cảm nhận được chân lý của câu nói này, nàng ta bắt đầu hiểu tại sao Liễu Mộng Nhi sẽ bị Thẩm Tường cái tên tiểu bại hoại này bắt làm tù binh cả thể xác lẫn tâm hồn, bởi vì Thẩm Tường quả thức rất có bản lĩnh.
"Chủ phó khế ước, hơn nữa còn là sinh tử khế!" Long Tuyết Di đột nhiên kêu lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng ở mi tâm Đông Phương Hinh Nguyệt bắn ra, tiến vào trong linh hồn của Thẩm Tường.
Điều này làm cho Thẩm Tường ngây dại, Liễu Mộng Nhi cũng khiếp sợ không thôi, khế ước chính là một loại hình thức của trận pháp, hơn nữa rất kỳ diệu, mà chủ phó khế ước xác thực đơn giản nhất nhưng lại là một loại khế ước rất lợi hại, đặc biệt là loại sinh tử khế này!
"Mệnh của ta là ngươi cho, sau này cứ để cho ta tới bảo hộ ngươi đi!" Đông Phương Hinh Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: "Chủ nhân!"
P/S: Ta thích nào...chương 5