Trông thấy nữ nô tuyệt sắc này hợp lòng người như thế, Thẩm Tường cảm thấy mình như đang nằm mơ.
"Trò đùa lần này lớn rồi!" Thẩm Tường hít sâu một hơi, khó mà tin được chủ phó khế ước kia là thật, có đôi khi nữ nhân luôn nhăn nhăn nhó nhó, nhưng lúc sảng khoái lên thì lại làm cho người ta phải kinh ngạc, ví dụ chính là Đông Phương Hinh Nguyệt bây giờ.
Liễu Mộng Nhi chỉ khe khẽ hừ một tiếng, nàng ta muốn ngăn cản nhưng lại chậm mất, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
"Chủ nhân, ta mặc dù là nữ nô của ngươi, nhưng cái này không có nghĩa là ngươi có thể làm loạn đối với ta." Đông Phương Hinh Nguyệt cười một tiếng nói, cười đến mười phần mập mờ: "Chủ nhân, ngươi cũng đừng khi dễ nô tỳ!"
Thẩm Tường thật ra thì muốn khi dễ, nhưng hắn cũng phải có thực lực mới được a, thực lực của nữ nô tuyệt sắc này mạnh hơn hắn rất nhiều.
Hoa Hương Nguyệt xinh tươi quyến rũ, Đông Phương Hinh Nguyệt dịu dàng đáng yêu, Thẩm Tường có thể có được hai nữ nô tuyệt sắc này, khẳng định sẽ làm cho người ghen ghét tới nghẹn mà chết, tuy nhiên đến bây giờ cũng chỉ có một số người biết mà thôi.
"Mộng Nhi, có phải ngươi đang ăn dấm rồi hay không?" Đông Phương Hinh Nguyệt thè lưỡi, cười hì hì nói.
"Không có...có một chút, tuy nhiên ngươi cũng không phải là nữ nô đầu tiên của hắn, còn có một tiểu yêu tinh lợi hại hơn nhiều so với ngươi." Liễu Mộng Nhi nói, Hoa Hương Nguyệt so với Đông Phương Hinh Nguyệt này không chênh lệch chút nào.
Điều này làm cho Đông Phương Hinh Nguyệt kinh ngạc, ngay vào lúc nàng ta muốn hiểu rõ thêm một chút vị "Tỷ muội" chưa từng gặp mặt kia, hồ nước khô cạn này đột nhiên chấn động, một tiếng động to lớn giống như thủy triều đột nhiên truyền đến, lượng lớn nước không biết từ chỗ nào đột nhiên trào ra, đang từ hai bên tuôn trào về phía giữa
"Đi nhanh!" Liễu Mộng Nhi kinh hô lên, cùng Đông Phương Hinh Nguyệt kéo lấy Thẩm Tường, dùng tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi đáy hồ.
Ngay vào lúc bọn họ vừa mới chạy đi, chỗ bọn họ đứng đột nhiên có thêm một cái lỗ đen thật lớn, nước từ hai phía đổ vào hố một cách điên cuồng, hình thành vòng xoáy nước quay cuồng dữ dội, đứng ở trên mặt hồ mà xem, giống như là một con thú khổng lồ ở dưới đáy hồ đang điên cuồng thôn phệ.
May mắn tốc độ của Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt rất nhanh, có thể rời khỏi đáy hồ, ngay tại lúc bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì trên bầu trời đột nhiên hạ xuống từng khối đá thiêu đốt lên liệt hỏa, mỗi khối đá đều to lớn giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Khối đá lớn thiêu đốt lên liệt hỏa (hỏa diễm hừng hực), nặng nề rơi xuống trên mặt đất, bộc phát ra một trận sóng khí nóng bỏng, cùng với từng cơn rung động, giống như cả vùng đất đang gầm thét.
"Con Long kia nói không sai, trong này quả thật rất nguy hiểm, khắp nơi đều là trận pháp lợi hại!" Đông Phương Hinh Nguyệt nhíu mày nói xong thì phất tay đánh nát một khối đá đang nhanh chóng rơi xuống đỉnh đầu bọn họ.
Nhìn lấy những mảnh vỡ kia như là vô số lưu tinh hạ xuống, Thẩm Tường cảm thấy đây không phải huyễn trận mà là thiên thạch thật sự.
Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt kéo lấy Thẩm Tường chạy như bay, cứ tiếp tục ở lại nơi này thì chỉ sợ sẽ bị những trận pháp không biết tên kia giết chết.
"Những trận pháp này cũng đều có ở bên trong cuốn sách này, cuốn sách này có thể gọi là cuốn thần thư a, ta nghĩ chắc chắn có người ở chỗ này với thời gian rất lâu, đồng thời học tập bố trí lên những trận pháp này, cho nên mới dẫn đến nơi này có rất nhiều trận pháp cổ quái hơn nữa còn lợi hại tới như vậy." Đông Phương Hinh Nguyệt nhìn lấy đằng sau nơi xảy ra vô số thiên tai kia, lòng còn sợ hãi, nếu như bọn họ chỉ chậm một chút nữa thôi thì nói không chừng sẽ chôn thân ở nơi đó.
Nơi này chính là một cái thế giới trận pháp a!
Khi bọn hắn trông thấy phế tích, mới thở phào nhẹ nhõm, nơi này tuy rằng còn có một con Long, nhưng so với nơi kinh khủng trước đó thì còn an toàn hơn rất nhiều.
Đông Phương Hinh Nguyệt lấy ra một cái tu gôc hai tầng đứng thẳng, nàng ta đặt cuốn thần thư kia ở trên tầng cao nhất của cái tủ này, đây là một cái khí cụ sao chép luyện chế, có thể tiến hành sao chép lại nhanh chóng.
"Mộng Nhi, cho ngươi bản gốc!" Đông Phương Hinh Nguyệt chỉ cần bản sao, bên trong có rất nhiều trận pháp đủ để cho nàng ta học trong thời gian rất lâu.
Thẩm Tường cũng muốn học, chỉ là hắn nghĩ tới vô số những linh văn kia thì lại cảm thấy đau đầu, hơn nữa tuổi hắn còn quá trẻ, cũng khó có thể bĩnh tĩnh lại để nghiên cứu những thứ phức tạp này, chứ đừng nói thực lực của hắn bây giờ còn rất yếu, muốn khống chế những đại trận này rất không dễ.
"Hinh Nguyệt tỷ, ngươi biết nữ nô bình thường đều phải giúp chủ nhân làm một số việc gì không?" Thẩm Tường cười hì hì mà hỏi.
"Phải làm gì?" Đông Phương Hinh Nguyệt suy nghĩ một lúc, trên gương mặt xinh đẹp đều là vẻ mờ mịt, lắc đầu.
"Lúc ta ngủ, ngươi phải làm ấm giường giúp ta, phải dỗ dành ta đi ngủ, lúc ta tắm rửa thì ngươi phải trà lưng giúp ta, tốt nhất là cùng tắm với ta..." Thẩm Tường vừa mới nói tới chỗ này thì hắn đã cảm nhận được Liễu Mộng Nhi phóng xuất ra một cỗ khí tức lạnh buốt, để hắn giật mình một cái.
"Thực lực của nữ nô này quá mạnh, ngươi không khống chế được, tạm thời thuộc về ta quản, ta sẽ chăm sóc huấn luyện tốt!" Liễu Mộng Nhi một mặt nghiêm nghị nói, để Thẩm Tường âm thầm khinh bỉ nàng ta.
Đông Phương Hinh Nguyệt cười khúc khích: "Vâng, phu nhân!"
Thẩm Tường thở dài trong lòng, hắn cảm thấy muốn thực sự đạt được hai nữ nô tuyệt sắc kia thì trước hết phải để cho Liễu Mộng Nhi ngoan ngoãn đối với hắn.
"Hinh Nguyệt, Hương Nguyệt! Hắc hắc, xem ra các ngươi trời sinh chính là nữ nô của ta, các ngươi đến lúc đó nhất định sẽ hận không gặp nhau sớm hơn." Thẩm Tường cười xấu xa mà nói.
"Cái gì? Hoa Hương Nguyệt là nữ nô của ngươi!" Đông Phương Hinh Nguyệt kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, nàng ta giống như ngươi, đều cùng ta có chủ bộc khế ước, chỉ có điều bây giờ cũng tạm thời không thuộc quyền quản lý của ta." Thẩm Tường một mặt khó chịu nhìn lấy Liễu Mộng Nhi.
"Không phải ta lo lắng các ngươi đùa ra hỏa sao? Ngươi chút thực lực này, chắc chắn sẽ bị tiểu yêu tinh Hoa Hương Nguyệt này giày vò cho chết..." Liễu Mộng Nhi nói xong, khuôn mặt không thể không đỏ lên, giọng nói nhỏ đi rất nhiều: "Võ giả tu luyện chân khí, lúc nam nữ kết hợp đều sẽ bất tri bất giác tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, vô luận là chân khí hai người xuong đột lẫn nhau cỡ nào, lúc kết hợp đều sẽ tương dung hoàn mỹ cùng một chỗ, nhưng nếu như lúc chênh lệch khá lớn thì sẽ mang tới có cho người yếu hơn nguy hại rất lớn."
Thẩm Tường nhìn lấy Đông Phương Hinh Nguyệt, mặt ngọc Đông Phương Hinh Nguyệt cũng trở nên hồng hồng, nàng ta gật nhẹ đầu: "Đây là sự thật, ngươi không biết?"
Thẩm Tường lắc đầu: "Không có người nói cho ta biết a!"
"Hiện tại ngươi biết là được rồi, cái này gọi là song tu." Liễu Mộng Nhi thấp giọng nói.
Thẩm Tường bây giờ đã hiểu rõ tại sao Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt luôn kiếm chớ không cho hắn ăn, hóa ra là như vậy.
"Như vậy tại sao lúc ta và Tiên Tiên làm, không có phát hiện a?" Thẩm Tường hỏi lại, để khuôn mặt của hai nữ nhân này đỏ rực lên, các nàng sống lâu như vậy đều không có hưởng thụ qua mùi vị này, mà Thẩm Tường vè Tiết Tiên Tiên đã thử qua.
"Ngươi và Tiên Tiên ... thường xuyên làm sao?" Liễu Mộng Nhi đỏ bừng đã lan tràn xuống tới cái cổ trắng ngọc, sư phụ hỏi tham loại chuyện này của đồ đệ thì quả thực rất là xấu hổ.
"Không, chỉ một buổi tối mà thôi, ai..." Thẩm Tường thở dài.
"Đây là xảy ra ở trong lúc bất tri bất giác, các ngươi đương nhiên không cảm nhận được, hơn nữa mới một buổi tối..." Liễu Mộng Nhi một mặt thẹn thùng, giọng nói trở nên rất nhỏ.
"Khụ khụ, nên đi ra!" Thẩm Tường cảm thấy bầu không khí trở nên hết sức lúng túng, vội vàng nói sang chuyện khác, hướng về phía cùng rừng rậm kia hô lớn: "Lão Long bằng hữu, ngươi có muốn ra ngoài hít thở không khí hay không a?"
Thẩm Tường đột nhiên cảm thấy con Lam Long này không tệ, nếu như có thể kết giao bằng hữu với hắn, như vậy sau này sẽ có thêm một cái chỗ dựa càng lợi hại hơn.
"Không ra, bên ngoài sắp xong đời rồi, ta vẫn là trốn ở chỗ này tương đối an toàn." con Long kia vậy mà trả lời.
"Đồ hèn nhát." Thẩm Tường hừ nhẹ nói.
"Hừ, dù sao cũng sẽ sống lâu hơn một chút so với các ngươi loại ngu xuẩn không sợ chết này." Con Long kia khinh thường nói ra: "Cút nhanh lên đi, ồn ào, đều là người có tuổi tác không nhỏ, vậy mà kể một số chuyện xấu hổ như vậy, không biết liêm sỉ a!"
P/S: ta thích nào...chương 6