Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 786 - Chương 786 - Cổ Hoang Cấm Địa

Chương 786 - Cổ hoang cấm địa
Chương 786 - Cổ hoang cấm địa

"Thập đại chưởng môn cái chó má gì, thực lực cũng quá yếu đi, đều là loại mặt hàng vượt qua Niết Bàn nhị kiếp tam kiếp." Long Tuyết Di khinh thường nói ra: "Còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, xem ra Ma giới so với Nhân giới chênh lệch tới rất xa."

Thẩm Tường hiện tại cũng nhìn ra chưởng môn của mười đại tông môn kia có thực lực bình thường, loại Niết Bàn cảnh cấp bậc này đều chỉ là trưởng lão ở bên trong rất nhiều tiểu môn phái mà thôi

Tốc độ chạy của Hàn Tĩnh Tuyền thật nhanh, Thẩm Tường còn nhìn ra nàng ta còn chưa phát huy ra toàn lực, hiển nhiên là cố ý muốn dẫn thập đại chưởng môn này vào một chỗ.

"Con đường này rất quen thuộc a, chẳng lẽ là ..." Thẩm Tường bỗng nhiên giật mình, lúc này hắn mới nhớ tới con đường này là đi về nơi Trấn Ma Thiên Tôn cất giữ bảo tàng.

Thẩm Tường theo sát sau lưng thập đại chương môn kia, tiến vào một khu rừng tươi tốt, điều này làm cho hắn hết sức ngạc nhiên, đây là hắn từ lúc đi vào bên trong Ma giới, lần đầu tiên nhìn thấy có cái cây lớn tới như vậy, hơn nữa linh khí ở nơi này cũng không tệ, nhưng tại sao không có môn phái Ma giới nào thành lập sơn môn ở chỗ này?

Thập đại chưởng môn ở phía trước kia đột nhiên ngừng lại, trong đó một lão ẩm âm trầm mà nói ra: "Chúng ta bây giờ đã bước vào Cổ Hoang cấm địa, càng đi về phía trước, nói không chừng sẽ có nguy hiểm!"

Cái nơi tên là Cổ Hoang cấm địa này, để cho Thẩm Tường nghĩ tới Cổ Hoang ma môn truy nã hắn kia, từ giọng nói của bà lão kia nghe được, nơi này hiển nhiên là một nơi rất nguy hiểm.

"Hừ, không phải Cổ Hoang Ma thần chôn nhi tử ở nơi này sao? Lão phu sớm đã muốn đi vào nhìn một chút, Cổ Hoang ma môn đám người kia không dám tiến vào, còn không phải đều là lo lắng làm cho Ma Thần của bọn họ tức giận sao, nhưng ta không sợ." Một tên lão hán cười lạnh nói, tiếp tục đuổi theo Hàn Tĩnh Tuyền kia.

Chưởng môn khác cũng xem thường, tuy rằng nơi này tên là cấm địa, nhưng đây chỉ là Cổ Hoang ma môn tuyên bố mà thôi, những chưởng môn này vì truy sát Hàn Tĩnh Tuyền, hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy.

Thẩm Tường suy đoán Hàn Tĩnh Tuyền không chỉ là giết chết đông đảo nhân tài ưu tú môn hạ của bọn họ, hơn nữa trên người còn mang loại thải bổ ma công kỳ lạ kia, cho nên mới sẽ bị những chưởng môn này truy sát gắt gao.

"Hiện tại xem ra, đồ vật của Trấn Ma Thiên Tôn được giấu ở chỗ này, không nghĩ tới nơi này lại là phần mộ của nhi tử Cổ Hoang Ma Thần, thật đúng là đại thủ bút a, chiếm dụng một mảng lớn nơi tốt đến chôn nhi tử." Trong lòng Thẩm Tường cảm khái không thôi, hắn đối với Cổ Hoang ma môn kia không có ấn tượng tốt gì, hơn nữa còn truy nã hắn.

"Cổ Hoang Ma Thần lăn lộn ở Ma giới này quả thực không tệ, tuy nhiên sau khi đi tới Thiên Ma giới cũng không có gì đặc biệt, có gì phải sợ?" Bạch U U kinh thường noi.

Hàn Tĩnh Tuyền trong rừng núi này linh hoạt chạy như bay, như gió, hơn nữa nàng ta hết sức quen thuộc con đường trong này, nhìn ra được nàng ta thường xuyên đến nơi này, khi nàng ta đi tới bên cạnh một cái hồ rất lớn thì đột nhiên ngừng lại.

"Tiện nhân, ngươi là muốn thúc thủ chịu trói sao?" Bà lão kia cười lạnh nói, mười chưởng môn đuổi theo rất sát nàng ta, cũng không phải là bởi vì tốc độ của Hàn Tĩnh Tuyền quá chậm, chỉ alf nàng ta cố ý như vậy.

Hàn Tĩnh Tuyền vừa mới dừng lại thì đã bị mười chưởng môn này vây quanh, tuy nhiên trên mặt nàng lại không hề sợ hãi, chỉ thấy nàng ta cười duyên nói: "Lão thái bà, ta xem ngươi là muốn đoạt được ma công của ta đi, lại thông qua ma công này khôi phục thanh xuân, đúng không? Nếu không các ngươi sớm đã động thủ giết ta rồi."

Bà lão kia chỉ là hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ là muốn bắt lấy ma nữ ngươi, mang về thị chúng xử quyết."

Hàn Tĩnh Tuyền cười hì hì nói: "Đừng gọi ta là ma nữ, chúng ta đều là người ở bên trong Ma giới, chỉ cần tu hành đến mức này, ngươi dám nói chính mình chưa từng làm qua chuyện xấu gì sao?"

"Tiện nhân, đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian giao ma công ra, lưu cho ngươi toàn thây." Tên lão hán kia nói, những chương rmôn này xem xét đều là già đến nửa chân đạp vào quan tài rồi, chỉ cần tu luyện không có tiến triển thì bọn họ sẽ phải chết già, cho nên bọn họ rất cần có được công pháp có thể nhanh chóng tăng lên lực lượng.

"Giao ma công ra là chết, không giao ra thì cũng là chết, vì sao ta phải giao cho các ngươi? Chết không đáng sợ, nhưng loại chờ chết giống như những lão gia hỏa như các ngươi này thì mới là đáng sợ nhất, khanh khách..." Hàn Tĩnh Tuyền nở nụ cười vũ mị, rung động lấy mái tóc dài xinh đẹp của nàng ta, cười đến nhánh hoa run rẩy, để mười lão gia hỏa này tức giận đến toàn thân phát run.

"Bắt lấy nàng ta, để nàng ta sống không bằng chết!" Một tên lão giả đầu trọc nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó mười người đồng loạt động thủ, ép về phía Hàn Tĩnh Tuyền, trong tay mỗi người đều phóng xuất ra hắc sát hừng hực khiếp người.

Thực lực của Hàn Tĩnh Tuyền không bằng bọn họ, nhưng lúc này nàng không sợ hãi, chỉ thấy nàng ta lấy ra một khối đồ vật màu đen, thả vào trong hồ, sao đó hóa thành một đạo ánh sáng đỏ, hướng một bên bay vút tới, cùng lúc đó, bên trong hồ nước đột nhiên có chính cái đầu rất lớn nhô ra, lại là một con Cửu Đầu Xà rất khổng lồ.

Một cái đầu đều to như một ngọn núi nhỏ, chín cái đầu rất lớn này chẳng những không ngốc, ngược lại nhanh như thiểm điện, cắn về phía những lão gia hỏa kia.

Chỉ trong nháy mắt, Cửu Đầu Xà xuất hiện từ dưới hồ nước này đã nuốt lấy chín lão chưởng môn ma môn này, hơn nữa đuôi rắn thô lo linh hoạt kia, cũng không biết từ lúc nào đã hung hăng quất vào một bà lão còn lại, cái đuôi ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng, chỉ là một cái, đã quất đến bà lão kia chia năm xẻ bảy, thấy vậy Thẩm Tường trợn mắt há hốc mồm.

"Con rắn này quá lợi hại! Tuy nhiên yêu tinh kia cũng không tệ, vậy mà lợi dụng một vài thứ dẫn con rắn này ra." Trong lòng Thẩm Tường cười thầm, Hàn Tĩnh Tuyền đầu tiên là dẫn mười tên chưởng môn kia tới nơi này, sau đó lại nói nhảm với hơn mười tên chưởng môn này một phen, đến lúc gần đủ rồi mới dẫn con cự mãng chín đùa lợi hại này ra.

Nhìn dáng vẻ một mặt bình tĩnh này của Hàn Tĩnh Tuyền thì biết nàng ta thường xuyên chơi chiêu này.

Mà con cự mãng chín đầu kia giống như cũng rất quen thuộc với Hàn Tĩnh Tuyền, nguyên nhân thì có thể là bởi vì nàng ta thường xuyên mang tới thức ăn cho nó.

Sau khi Hàn Tĩnh Tuyền giải quyết mười tên chương rmôn này thì tâm tình thật tốt, đùa bỡn lọn tóc, nện bộ pháp bước nhẹ nhàng vui vẻ, khẽ hát, theo đường cũ trở về.

Ngay vào lúc Thẩm Tường muốn nhảy ra để đùa giỡn yêu tinh kia thì một người nam tử mặc áo xanh đột nhiên từ trên trời hạ xuống, rơi vào trước mặt Hàn Tĩnh Tuyền, cái nam tử thần tuấn này mang theo nụ cười tạ dị, nhìn thấy mặt mũi của Hàn Tĩnh Tuyền kia tràn đầy cảnh giác.

"Ngươi là ai?" Hàn Tĩnh Tuyền vội vàng lui về sau hai bước, bởi vì nàng ta cảm nhận được người ở trước mắt này vô cùng nguy hiểm.

"Hàn Tĩnh Tuyền, nghe nói ngươi đạt được một loại ma công kỳ dị, ở ngắn ngủi trong vòng năm năm, từ một nha hoàn biến thành một ma tu vượt qua Niết Bàn cảnh, hơn nữa ... thân hình và khuôn mặt của ngươi cũng càng đẹp hơn, thật là một cưu vật cực phẩm trên giường." Nam tử mặc áo xanh này híp mắt cười nói.

Thẩm Tường chấn kinh, chỉ là năm năm, yêu tinh Hàn Tĩnh Tuyền này đã tu luyện tới Niết Bàn cảnh, cái này quá kinh khủng, coi như hắn có nhiều loại kỳ ngộc, có Tô Mị Dao và Bạch U U đôi kỳ nữ này chỉ bảo cũng không có được loại tốc độ nhanh thế này!

"Ngươi là Khương Lập Quang... Đại công tử của chưởng môn Cửu Hoang ma môn!" Hàn Tĩnh Tuyền đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kinh hô lên.

"Đây là Cổ Hoang cấm địa, có người xông tới ta làm sao lại không biết? Ngươi không phải lần đầu tiến tiến vào đi, bản công tử thường xuyên tu hành ở trong này, ngươi tiến vào toàn bộ đều ở trong lòng bàn tay của ta." Khương Lập Quang cười tà nói: "Hiện tại ngươi cũng tu luyện có thành tựu, cũng gần đủ rồi, là thời cơ tốt để thải bổ!"

"Mơ tưởng!" Hàn Tĩnh Tuyền khẽ kêu nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng cho là ta giống những nữ nhân khác có thể tùy ý thải bổ, ngươi nếu như dám đụng vào thân thể của ta, ai thải bổ ai còn không biết đâu!"

P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bình Luận (0)
Comment