Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 889 - Chương 889 - Tông Môn Cổ Xưa

Chương 889 - Tông môn cổ xưa
Chương 889 - Tông môn cổ xưa

Thẩm Tường sử dụng La Thiên Môn đi tới Thanh Phong thành, tòa thành này có khoảng cách rất gần với Man Loạn huyền địa, Man Loạn huyền địa tuy rằng ẩn giấu đi sát cơ vô hạn, nhưng vẫn là có không ít người đi vào thám hiểm, có một số người có vận khí tốt ở bên trong đó đạt được không ít đồ tốt, không phải săn giết được một số yêu thú trân quý thì chính là tìm được một số thiên tài địa bảo tốt.

Bên ngoài Man Loạn huyền địa nguy hiểm cũng không nhỏ, nhưng quả thật là một nơi chứa đầy bảo vật, vật liệu luyện khí, linh dược luyện đan đều không ít, vận khí tốt còn có thể gặp được yêu thú trân quý, tuy nhiên cũng phải có thực lực bắt giết mới được, bằng không thì sẽ trở thành đồ ăn cho yêu thú.

Thanh Phong thành mượn nhờ ưu thế ở rất gần với Man Loạn huyện địa cho nên xây dựng thêm rất lớn, cũng coi là một tòa thành thị tương đối lớn, bởi vì khoảng cách nơi này gần với Trung bộ nhưng quá xa với Vương Giả đại lục, trong Thanh Phong thành cũng thành lập không ít truyền tống trận cổ xưa cỡ lớn.

Thẩm Tường vào thành không bao lâu thì biết được chuyện mình bị trục xuất Thái Vũ môn, lúc vừa mới nghe được hắn có chút tức giận, tuy nhiên sau khi tỉ mỉ nghĩ lại thì không thể nín được cười.

"Hiện tại ta không cần phải lo lắng sau này sẽ liên lụy Thái Vũ môn, ta đã được Thái Vũ môn trục xuất, ta làm bất cứ chuyện gì cũng không có liên quan gì với Thái Vũ môn."

Thẩm Tường trước đó không nhiều thì ít đều có chút cố kỵ sẽ liên lụy tới Thái Vũ môn, từ sau khi Hoàng Cẩm Thiên đi ra, Thái Vũ môn như mặt trời ban trưa, phát triển được càng lúc càng lớn, tuy nhiên thực lực tổng hợp so với những thế lực cổ xưa kia vẫn là có chênh lệch rất lớn.

Thái Vũ môn bây giờ cần phát triển ổn định, nếu như sau này có thể cường đại lên thì sẽ không e ngại thế lực khác.

"Không biết sau này gia hỏa từ Thiên giới xuống tới sẽ có thực lực gì?" Thẩm Tường tương đối lo lắng về chuyện này, Thiên giới phải lớn hơn so với Thánh Đan giới, Tiên nhân cường đại thì nhất định không ít, nếu như ong vỡ tổ tràn vào nơi này đến bắt hắn thì hắn chỉ có thể trốn đi.

"Sẽ không phải rất mạnh, hiện tại cái tầng thứ mười này mặc dù trọng sinh, tuy nhiên còn chưa ổn định lại, nếu như thực lực quá mạnh thì có lẽ là còn chưa xuống được! Chỉ có chờ đợi tầng thứ mười này hoàn toàn khôi phục lại loại trình độ năm đó thì cường giả cường đại nhất ở trên Thiên giới mới có thể đi tới chỗ này." Long Tuyết Di nói.

"Nói như vậy, tầng thứ mười này có lực lượng thần bí, hạn chế cường giả xuống nơi này, đây là vì tránh cho việc hủy hoại thế giới này sao?" Thẩm Tường vốn định chỉ ở Thanh Phong thành tìm hiểu một số tin tức thì tiến về Man Loạn huyền địa.

Tuy nhiên bây giờ bây giờ hắn biết mình bị trục xuất khỏi Thái Vũ môn thì hắn lại có kế hoạch mới.

Những cường giả bị hắn dẫn dụ đi vào Thái Cổ thánh địa kia, một tên cũng không chết, chỉ là bị trọng thương, điều này làm cho hắn có chút thất vọng, tuy nhiên ngoài ra để cho hắn cao hứng là, cũng bởi vì việc này, mới dẫn dụ được cường gia của những thế lực cổ xưa này ở trên Thiên giới xuống đây!

Tầng thứ mười này tuy rằng đã từng là Phàm giới, tuy nhiên ở bên trên đại địa rộng lớn vô ngần này, nơi nguy hiểm nhiều vô cùng, coi như Tiên nhân ở Thiên giới xuống, đứng ở trước mặt những hiểm địa kia thì cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

Man Loạn huyền địa gần Thanh Phong thành chính là một nơi rất nguy hiểm, đều là nơi tốt để chôn vùi những cường giả kia.

Thẩm Tường đã không còn cố kỵ điều gì, hắn cảm thấy cần phải lấy máu những thế lực cổ xưa kia cho thật tốt, để bọn hắn biết mình là tuyệt đối không phải người dễ trêu trọc.

"Ở trong Thái Cổ thánh địa nếu như phát hiện nguy hiểm, có lẽ còn có thể trốn được, Lam Thương con long này đến lúc đó nói không cừng cũng không thể chống lại nhiều nhân loại mạnh mẽ như vậy, nhưng Ma Loạn huyền địa thì khác biệt, những con Man thú cường đại đến đáng sợ, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều cơ quan, đặc biệt là sát trận của những ngọn núi hình sư tử kia, tiên nhân di vào thì cũng phải chết." Thẩm Tường đã bắt đầu vạch ra kế hoạch mới, bày ra tiệc mời khách cho những Tiên nhân từ trên Thiên giới xuống.

Thẩm Tường vừa đi ở trên đường cái, vừa nghĩ kế hoạch của hắn, lại tại lúc này, mặt đất đột nhiên run rẩy một chút, mọi người đều kinh, vội vàng bay lên không trung để tránh chịu đến tác động đất sụt gì đó ảnh hưởng tới.

"Họ Đoàn trộm mộ, có dúng khí ra khỏi thành chiến một trận." Giọng nói tràn ngập sát khí và phẫn nộ, vang vọng ở bên trong Thanh Phong thành rộng lớn.

Thanh Phong thành cấm chỉ chiến đấu, nếu như gặp phai kẻ thù nào, trốn ở bên trong thành vẫn tương đối an toàn.

"Ngươi có gan thì tới đánh với ta, theo ta thấy thì ngươi không có cái lá gan đó!" Đây là giọng nói của Đoạn Tam Thường, làm một tiểu trộm mộ của thế gia trộm mộ, hắn không thường xuyên gây chuyện cũng không có ý tứ nói mình là họ Đoàn.

"Ác đồ của họ Đoàn, trộm lăng mộ tổ sư Phi Tiên môn ta, ta thân là thủ tịch đại đệ tử của Phi Thiên môn, hôm nay nhất định phải bắt ngươi trở về." Đây là giọng nói của một người khác, vẫn vậy mang theo vẻ tức giận, Đoạn Tam Thường lại bị hai người truy sát.

"Ngươi mẹ nó cũng không phải không biết, trộm phần mộ tổ sư Phi Tiên môn của ngươi chính là gia gia của ta, liên quan cái rắm gì tới ta, muốn tìm thì đi tìm lão nhân gia hắn, lại nói hắn năm đó còn không có trộm được thì đã bị các ngươi phát hiện." Đoạn Tam Thường cười lạnh nói.

Mọi người bây giờ yên tâm, đó cũng không phải địa chấn, mà là có người đại chiến ở bên ngoài thành, bây giờ đều thi nhau hạ xuống mặt đất.

Trên đường phố trở nên chật chội, tất cả mọi người thi nhau chạy ra phía cửa thành, Phi Tiên môn có lai lịch cũng không nhỏ, tiếng xấu của Đoàn gia đã truyền ra ngoài từ lâu, ai cũng muốn nhìn một chút hậu bối của hai nhà này tranh đấu sẽ là như thế nào, Thẩm Tường cũng ở trong đám người này.

"Phi Tiên môn, nghe nói đây là một môn phái thời thái cổ, giống với Bạch Hải thánh cảnh, Đào Hoa thánh cảnh và Thông Thiên thế gia!"

"Thiên Thánh phong, Càn Huyền sơn, Phi Tiên môn, Hư Không môn, danh xưng tứ đại tông môn thời thái cổ ở Nam bộ! Nơi bọn họ ẩn tàng đều không phải là huyền cảnh, mà là một số nơi nguy hiểm, cho nên không có tự xưng là Thánh cảnh."

"Thực lực của tứ đại tông môn thời thái cổ ở Nam bộ này ngang với Thánh cảnh và Thông Thiên thế gia, Thiên tử của Đoàn gia trộm mộ này, không biết có thể đánh thắng thủ tịch đại đệ tử của Phi Thiên môn hay không."

Thẩm Tường thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, Đoạn Tam Thường kia lại là Thiên tử của Đoàn gia!

"Gia hỏa Càn Huyền sơn, ngươi cũng không phải cũng nói Đoạn gia chúng ta trộm mộ các ngươi, cái mộ bỏ đi của Càn Huyền sơn các ngươi không có gì tốt để mà trộm, bằng không sớm đã không còn." Đoạn Tam Thường lại nói.

Người của Càn Huyền sơn cũng tới, mọi người rất hiếu kỳ, Đoạn Tam Thường là va chạm với bọn hắn như thế nào, chẳng lẽ đi lúc đi đào mộ thì bị phát hiện rồi?

Đoạn Tam Thường cười to nói: "Ta hiểu được, các ngươi hóa ra là ghen ghét chúng ta vừa mới nhặt được một khối tiên ngọc cho nên mới truy sát ta hơn hai ngàn dặm, bêu xấu đủ loại với ta, chính là vì tìm lý do chính đáng tới động thủ với ta, sau đó cướp đi tiên ngọc của ta! Hắc hắc, giống y như cổ tịch của Đoạn gia chúng ta ghi lại, đám gia hỏa các ngươi quả nhiên là chó không thay đổi được tính nết."

Ở một nơi trong cửa thành, Đoạn Tam Thường ăn mặc ba lăng nhăng đang giằng co với hai nam tử đẹp trai mặc quần áo lộng lẫy.

"Nha, uổng cho hai người các ngươi còn là thủ tịch đại đệ tử, ngay cả Đoạn Tam Thường ta cũng không bắt được, đuổi theo ta chạy trọn vẹn hai ngàn dặm, ngay cả cọng lông của ta cũng không có động tới, các ngươi cũng quá yếu đi, nếu không phải Đoạn gia ta thay nhau gặp phải phong ấn, các ngươi những thánh cảnh, Thông Thiên thế gia, môn phái gì gì đó đều là cặn bã." Đoạn Tam Thường nói ra lời nói châm chọc.

Thẩm Tường vào lúc này đột nhiên nghĩ tới một cái kế hoạch, hắn cũng dùng giọng điệu trào phúng nói ra: "Tứ đại môn phái thời thái cổ đều là mặt hàng giống với những thánh cảnh, Thông Thiên thế gia kia mà thôi, lúc cướp đoạt của người khác thì đều là chính nghĩa, lúc giết người khác thì tự cho mình là đúng, nhưng trái lại lúc người khác giết bọn hắn, lúc cướp của bọn hắn thì lại nói người khác là ác đồ."

P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bình Luận (0)
Comment