Đoạn Tam Thường liếc mắt nhìn Thẩm Tường cũng không có nhận ra đại thúc trung niên trức mắt này chính là Thẩm Tường biến thành, hắn gật nhẹ đầu: "Bọn gia hỏa này xưa nay không cảm thấy mình thả rắm ra là thối, hơn nữa còn nghe tới say sưa ngon lành, nếu như ngươi nói bọn họ là rắm thối thì bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng với ngươi."
Thẩm Tường cười nói: "Nói rất đúng, Đoàn huynh, không bằng như vậy đi, người của Phi Thiên môn thích đánh rắm này giao cho ta đi!" Cuộc đời này của ta thích giáo huấn loại người này, yên tâm, ta sẽ không giết chết bọn hắn, nhiều lắm thì chỉ là đập sưng cái mông của bọn hắn lên.
"Vị lão ca này xin cứ tự nhiên, loại chuyên đánh rắm này cứ tùy tiện mà đánh là được rồi, tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, những lão giả thích đánh rắm kia chắc chắn sẽ đi ra." Đoạn Tam Thường cười hắc hắc.
"Như vậy là tốt nhất, lớn hay bé ta cùng đánh."
Hai tên thủ tịch đại đệ tử đẹp trai của Phi Thiên môn và Càn Huyền môn kia, lúc này mặt mũi bọn hắn đầy vẻ âm trầm, nắm chặt nắm đấm, hận không thể đập nát cái miệng của Thẩm Tường và Đoạn Tam Thường, bọn họ ngoại trừ việc vu hãm hay gì đó thì tương đối lành nghề, nhưng mắng người thì chắc chắn không bằng Thẩm Tường và Đoạn Tam Thường.
"Này, ngươi tên là gì, quả đám của ta không đánh hạng người vô danh." Thẩm Tường chậm rãi ung dung xắn tay áo lên, bộn dáng này gống như là của một lão mổ heo vậy, đang làm chuẩn bị trước khi mổ heo.
Thủ tịch đại đệ tử của Phi Thiên môn mà cũng chưa từng nghe qua, người này cũng quá thiếu kiến thức đi, để cho người ta cảm thấy hắn là đang giả bộ.
Thẩm Tường quả thực chưa từng nghe qua danh tự của người trước mắt này, hắn đi hướng cửa thành, trong thành là cấm không được đánh nhau.
"Hừ, quả nhiên là một tên nhà quê thiếu kiến thức, chờ lát nữa ngươi sẽ biết kết quả cho việc lắm miệng! Ta gọi Hoa Hùng Thiệu, ngươi phải nhớ được tên của ta, để cho ngươi tố khổ ở trước mặt Diêm Vương!" Giọng nói của Hoa Hùng Thiệu trở nên lạnh lùng, loại sát ý thấu xương tủy người kia để cho người ta toàn thân bủn rủn.
Đoạn Tam Thường đứng ở cửa thành, xem trọng thời cơ xuất thủ, đại thúc trung niên trước mắt kia toàn thân có khí tức không quá mạnh, hắn không thể nhìn một người như vậy chết đi.
Sau khi đi ra cửa thành, Thẩm Tường cười nói: "Hoa Hùng Thiệu đúng không?"
"Không sai, nhớ rồi chứ?" Hoa Hùng Thiệu vừa mới nói xong.
Thẩm Tường đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện ở trước mặt Hoa Hùng Thiệu, loại tốc độ kinh khủng tới cực điểm này làm cho tất cả mọi người phát lạnh cả người, Thẩm Tường vung nắm đấm lên, từ dưới đánh lên, xung kích vào dưới cằm của Hoa Hùng Thiệu, va chạm tới trong nháy mắt, bỗng nhiên nổ ra một trận lôi quang lập lòe, mấy chục đạo tia điện màu tím từ nắm đấm của Thẩm Tường nổ bắn mà ra, như là Lôi Thần nắm trong tay lôi điện vậy, có được lực lượng lôi điện vô thượng!
Sau khi tia điện biến mất, tiếng sấm cuồn cuộn mới truyền đi bát phương, chấn động về phía xa mà đi!
Đây chỉ là rất ngắn ngủi trong nháy mắt đã như là bị Thiên lôi nhắm đánh vậy, cái cằm của Hoa Hùng Thiệu bị xung kích tới, toàn bộ cái cằm cùng toàn bộ răng trong miệng toàn bộ vỡ vụn, khuôn mặt đep trai kia lập tức bị lực lượng lôi điện kinh khủng đập nện vào đến cháy đen!
Hoa Hùng Thiệu che miệng, hai mắt rơi lệ, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường lại âm như vậy, lại có thể đột nhiên xuất thủ, tuy nhiên coi như hắn sớm có chuẩn bị vẫn như cũ không thể tránh thoát, hắn càng không nghĩ tới, đại thúc trung niên này vậy mà ra tay nặng tới như vậy, một quyền đã đánh cho hắn mặt mày hốc hác.
"Tên của ngươi thật đúng là khó nhớ a, ta vừa mới quên mất, gọi là Hoa cái gì ấy nhỉ?" Trên mặt Thẩm Tường cố ý mang theo vẻ áy náy, rất thành thật mà nói ra: "Không biết có thể làm phiền ngươi nói lại cho ta nghe thêm một lần nữa được hay không?"
Mọi người âm thầm khinh bỉ hắn, đập nát miệng của người ta rồi lại còn muốn bảo người ta phải nói chuyện, cái này nói đây là cố ý.
"Không nói sao, quả đấm của ta không đánh hạng người vô danh, nhưng là chân của ta lại có thể." Thân thể Thẩm Tường như tia chớp, vèo một cái một cước mạnh hơn lại vọt tới Hoa Hùng Thiệu, một cước đạp vào phần bụng của Hoa Hùng Thiệu, Hoa Hùng Thiệu bị đá hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Đoàn Tam Thường thì trợn mắt há hốc mồm, sau đó thì thở dài một hơi, đại thúc trung niên này căn bản không cần hắn phải lo lắng, hắn âm thâm kinh ngạc thủ đọa của đại thúc trung niên trước mắt này, phải biết cao thủ tranh chấp chỉ cần thua nửa chiêu thì có khả năng sẽ để cho chính mình đại bại.
Mà Thẩm Tường ngay từ đầu đã đánh bất ngờ, tốc độ và lực lượng đều rất khủng bố, Hoa Hùng Thiệu ngay từ đầu lại hết sức khinh thường, một mặt đều là thái độ tùy ý, cho nên mới bị Thẩm Tường chiếm hết tiên cơ, một quyền đánh cho mắt nổi đom đóm, cái cằm thì vỡ nát, sau đó lại là một cước làm trọng thương đan điền, lúc này đã thảm bại.
Kinh nghiệm chiến đấu của Thẩm Tường là hết sức phong phú, đều là hắn luyện ra được ở chỗ Hoàng Cẩm Thiên, lúc hắn và Hoàng Cẩm Thiên đối luyện với nhau, vì muốn thắng được Hoàng Cẩm Thiên nửa chiêu mà hắn đã dành toàn bộ thời gian và cố gắng hết sức, hao tổn tâm cơ.
"Nha, ngươi có phải là mạo danh thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên môn đến làm nhiều việc ác hay không? Thực lực làm sao có thể yếu như vậy? A, ngươi chắc chắn là cũng không dùng hết toàn lực!" Thẩm Tường lại tung ra một quyền đánh về phía gương mặt kia của Hoa Hùng Thiệu, lại là một tia chớp nổ bắn ra tới, Hoa Hùng Thiệu ở ngay tại chỗ bay tứ tung ra ngoài.
"Này, dùng hết toàn lực đi a, tên giả mạo!" Thẩm Tường nói lên hết sức nghiêm túc.
Hắn cũng đã đánh cho người ta thành bị thương nặng, lại còn hô hào người ta dùng hết toàn lực!
Thủ tịch đại đệ tử của Càn Huyền môn trông thấy thực lực của Thẩm Tường cường hãn như thế đã lặng lẽ chạy vào bên trong đám người, tiến vào bên trong Thanh Phong thành tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thủ tịch đại đệ tử của Phi Thiên môn có thực lực quả thật là không yếu, bằng không không có khả năng đuổi theo Đoạn Tam Thường chạy tới xa như vậy.
"Dừng tay, vị huynh đài này, chắc hẳn ngươi cũng là nhân vật lão bối, làm sao ngươi lại khi dễ tiểu bối, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
Một lão giả đột nhiên xuất hiện, mặc áo trắng, mái tóc bạc, khuôn mặt hồng hào nhưng vẻ mặt lại âm lãnh.
"Ta là trưởng lão của Phi Tiên môn, ngươi thân là nhân vật già cả, đả thương đệ tử của Phi Tiên môn ta, ta hôm nay sẽ không để cho ngươi rời khỏi nơi này một cách dễ dàng."
Thẩm Tường tỏ ra rất vô tội nói ra: "Ta không phải nhân vật già cả, ta cũng không phải cố ý đả thương hắn, người này yếu như vậy, làm sao có thể là thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên môn các ngươi? Ta nhìn thấy hắn là đang giả mạo thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên môn các ngươi tới để lừa đảo cho nên ta mới ra tay giáo huấn hắn."
"Ngươi không cần phải hùng biện, hắn chính là thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên môn chúng ta! Thực lực có thể so với Thiên tử, nếu ngươi không phải nhân vật già cả thì làm sao có thể đả thương hắn? Ngươi đi cùng ta về Phi Tiên môn chịu phạt đi." Trên mặt lão giả này tràn đầy âm trầm nói.
Đoạn Tam Thường cười lạnh nói: "Lão con rùa đen, ngươi có nhận ra ta không? Thủ tịch đại đệ tử của Càn Huyền môn và Phi Tiên môn muốn cướp đoạt đồ vật của ta, cái này thì nói như thế nào?"
"Đoạn gia trộm mộ đều là ác đồ, người người có thể tru diệt, Phi Tiên môn chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trộm cướp, ngươi đừng ngậm máu phun người." Lão giả lạnh lùng liếc mắt nhìn lấy Đoạn Tam Thường.
Đoạn Tam Thường giận dữ quát: "Lão con rùa già Cừu Bân, Phi Tiên môn cũng không phải thứ gì tốt, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là đánh không lại ngươi, nhưng ta thề, đời này nhất định phải đào sạch mộ tổ của Phi Tiên môn các ngươi, mụ nội nhà nó!"
Lão giả này tên là Cừu Bân, là một tên trưởng lão của Phi Tiên môn, Đoạn Tam Thường đã từ rất lâu trước đó có khúc mắc với lão gia hỏa này.
"Đoàn huynh đừng tức giận, những tên chuyên thích đánh rắm này xưa này đã như vậy rồi, hôm nay ta nhất định sẽ đập nát những cái miệng chó thích thả ra rắm thối này." Giọng nói của Thẩm Tường trở nên lạnh lùng.
Thực lực của trưởng lão Phi Tiên môn không yếu, vượt qua Niết Bàn lục kiếp, Thẩm Tường tự tin vẫn là đánh thắng được, chỉ là sẽ vất vả một chút.
P/S: Ta thích nào... chương 3.