Thẩm Tường gõ nhẹ vào cửa một cái, chỉ nghe thấy Lam Lan quát: "Cút đi nhanh lên, ta muốn được yên tĩnh!"
Thẩm Tường cười cười, ra hiệu một lão giả đi theo đi lên mở cửa ra, cánh cửa này Thẩm Tường không mở ra được, bởi vì ở trên có lực lượng kết giới.
Trông thấy cửa được mở ra, còn trông thấy Ngô Cảnh Lượng mà nàng ta ghét nhất, Lam Lan quát lên: "Ngươi đừng tới đây, bằng không ta ... ta..."
Lam Lan rất muốn tự sát, nhưng nàng lại lo lắng cho Yến Yên Nhiên, cho nên nàng bây giờ chỉ có thể nhịn.
"Lam Lan, là ta! Ta biến thành dung mạo tên kia!" Thần sắc Thẩm Tường bất động, truyền âm cho Lam Lan, sau đó phát tay với lão giả ở bên cạnh, ra hiệu hắn xuống dưới.
Lão giả kia lúi xuống, sau đó đóng cửa lại.
Lam Lan ngây ngốc đứng ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin.
"Ngươi đã quên? Chúng ta từng làm qua một cái giao dịch ở bên trong Ác Yêu huyền cảnh kia, hơn nữa ngươi còn là trưởng lão của Hàng Long môn ta." Thẩm Tường lại truyền âm cho Lam Lan, vẻ mặt mang theo nụ cười mỉm.
"Ca ca xấu, thật là ngươi a!" Lam Lan thiếu chút nữa thì đấm tới, tuy nhiên trông thấy khuôn mặt chán ghét của Ngô Cảnh Thắng kia, không thể không hừ nhẹ nói: "Ngươi biến thành bộ dáng gia hỏa này thật đáng ghét, thật tới hung hăng quất ngươi!"
Thẩm Tường cười hắc hắc, biến trở về dáng dấp ban đầu, Lam Lan trông thấy Thẩm Tường càng trẻ càng đẹp trai hơn so với trước đây thì không thể không cười duyên nói: "Ca ca xấu, ta biết ngươi sẽ đến cứu ta, ngươi so với tên gia hỏa chán ghét kia đẹp hơn gấp trăm lần."
Lam Lan bổ nhào vào trong vòng tay Thẩm Tường, dùng bộ ngực to không phù hợp với dáng vẻ bên ngoài của nàng mài cọ vào Thẩm Tường: "Khó trách Yên Nhiên tỷ thỉnh thoảng nhắc tới ngươi, mèo yêu này bị ngươi làm cho mê hoặc rồi."
"Nha đầu chết tiệt này, nói xấu sau lưng nàng, cẩn thận ta đi nói cho nàng nghe." Thẩm Tường vuốt lên khuôn mặt đáng yêu của nàng ta, cười ha ha nói.
"Đúng rồi, nàng ta bây giờ thế nào? Ta thật lâu rồi chưa từng gặp nàng ta." Trên mặt Lam Lan hiện đầy vẻ lo lắng.
"Nàng ta ở vài ngày trước đã được ta cứu ra ngoài, toàn bộ Vương Giả thành đều biết nàng ta được cứu đi, nhưng Ngô Cảnh Thắng này vẫn còn đang gạt ngươi."
Thẩm Tường khiến Lam Lan nổi trận lôi đình.
"Cái tên này quá ghê tởm!" Lam Lan nhìn thấy Thẩm Tường, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều: "Ca ca xấu, nơi này đề phòng rất nghiêm ngặt, ngươi có biện pháp mang ta ra ngoài không?"
"Đương nhiên là có, biện pháp ta có nhiều, rất nhiều..."
Đột nhiên, Long Tuyết Di nói ra: "Ngô Cảnh Thắng chân chính đang quay lại, cái tên này vậy là lại quay lại!"
Thẩm Tường biến sắc, như vậy chắc chắn sẽ bị lộ, hắn phải mang Lam Lan rời khỏi nhanh hơn một chút.
"Ngươi phối hợp một chtú, theo ta đi! Tên Ngô Cảnh Thắng kia sắp trở lại!" Thẩm Tường nói vội, sau đó lại biến thành dáng vẻ của Ngô Cảnh Thắng.
"Ngươi giả vờ ngất, ta sẽ ôm ngươi ra ngoài, để những lão gia hỏa kia ngộ nhận là ta muốn làm chuyện kia đối với ngươi!" Thẩm Tường cười xấu hổ nói.
Lam Lan hì hì cười một tiếng, lập tức đổ vào Thẩm Tường, dịu dàng nói: "Ca ca xấu, ngươi cũng đừng giở trò xấu gì với ta nha!" Nói xong liền ngất đi.
Thẩm Tường ôm lấy Lam Lan, mở cửa ra, liền vội vàng đi xuống cầu thang, lúc đến cửa, một lão giả trông thấy bộ dáng vội vàng này của hắn thì không thể không kinh ngạc, tuy nhiên trên mặt lại chất đầy nụ cười mập mờ.
"Ta đi trước, ta sẽ ở trước khi trời sáng trả lại tiểu nha đầu này." Thẩm Tường cố ý cười xấu xa vài tiếng, sau đó ôm Lam Lan xông ra ngoài.
Sau khi xác định không có người theo dõi, Thẩm Tường thả Lam Lan ra, thở dài một hỏi.
"Ca ca xấu, ngươi thật lợi hại! Phi Tiên môn này nghiêm ngặt như vậy, ngươi vậy mà tiến vào dễ dàng như vậy, lại mang ta đi một cách dễ dàng như vậy!"
Lam Lan nhéo nhéo vào khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tường, giống như nhéo một đứa bé vậy, phải biết tuổi tác của Lam Lan lớn hơn sơ với Thẩm Tường, chỉ là nàng ta chưa trưởng thành cho nên nhìn giống như thiếu nữ, một bụng quỷ kế của nàng ta đôi khi cũng sẽ khiến cho Thẩm Tường phải đau đầu.
"Hiện tại chúng ta còn chưa rời khỏi Phi Tiên môn đâu!" Ngay vào lúc Thẩm Tường muốn mang theo Lam Lan bay đi thì chỉ nghe thấy bên tòa tháp này truyền đến tiếng quát tháo tức giận của tên Ngô Cảnh Thắng kia.
"Đã bị phát hiện!" Lam Lan thè lưỡi, nàng ta không có một chút dáng vẻ lo lắng nào, nàng ta cảm thấy có Thẩm Tường ở chỗ này thì chuyện có lớn tới cỡ nào cũng có thể giải quyết, dù sao Thẩm Tường trước đó làm ra những chuyện kia đều là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
"Không tốt, bọn họ mở đại trận ra, động tác thật nhanh!" Thẩm Tường nhìn lên bầu trời, toàn bộ Phi Tiên môn đều được một cái đại trận rất cường đại bao phủ, đây chính là một cái đại trận đến từ viễn cổ, loại lực lượng này khó mà chống lại, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng.
Theo đó chính là từng tiếng chuông thanh thúy vang lên, Thẩm Tường phóng xuất thần lực đi dò xét tứ phương, phát hiện đệ tử Phi Tiên môn đều đang vội vàng chạy tìm xung quanh, đang tìm hắn và Lam Lan.
Chỉ là ngắn ngủi trong chốc lát, cả tòa Phi Tiên môn này đều bao phủ trong không khí vô cùng gấp gáp, bởi vì Lam Lan được cứu đi.
Chưởng môn Phi Tiên môn tên là Ngô Húc, là một thanh niên thanh tú, hắn một mặt tức giận, hắn đã biết được Lam Lan được một người có thuật dịch dung rất mạnh cứu đi, người này biến thành bộ dáng của Ngô Cảnh Thắng, còn mô phỏng khí tức của Ngô Cảnh Thắng, cho nên tiến vào bên trong tòa tháp này một cách dễ dàng rồi mang Lam Lan đi.
Làm cho Ngô Húc tức giận nhất chính là, lại có người có thể lặng yên không một tiếng động chui vào Phi Tiên môn, tuy rằng đại trận Phi Tiên môn không mở ra, nhưng muốn vào cũng không dễ dàng.
"Ca ca xấu, lúc ta ẩn thân cũng có thể để ngươi ẩn thân, như vậy thì bọn họ sẽ không tìm được chúng ta." Lam Lan nắm lấy tay Thẩm Tường.
Thẩm Tường lắc đầu, nói ra: "Không được, nơi này có một cái đại trận, nếu như bọn họ không tìm được chúng ta thì chúng ta khó mà ra ngoài, ta đột nhiên nghĩ ra một cái biện pháp!"
Nói xong, Thẩm Tường dẫn theo Lam Lan từ trong một bụi hoa lẻ đi về phía một cái phương hướng.
Thẩm Tường đi tới một nơi tương đối vắng vẻ của Phi Tiên môn, nơi này nuôi một số yêu thú, chuyên môn dùng để ăn.
"Cái tên này là thủ tịch đại đệ tử mới của Phi Tiên môn, tên là Trần Trùng, là một tên rất đáng ghét, trước đó chính hắn thường xuyên cùng Ngô Cảnh Thắng đến gây phiền phức với ta!" Lam Lan truyền âm cho Thẩm Tường, hiện tại nàng ta hận không thể phóng tới hành hung cho tên này một trận, hai người bọn họ đang núp ở trong một bụi hoa khác.
Thẩm Tường cười nói: "Được đêm nay ta sẽ hung hăng chỉnh cái tên này, ngươi chờ ở chỗ này!"
"Cẩn thận một chút!"
Lam Lan vừa mới nói xong, Thẩm Tường đã xuất hiện ở sau lưng tên Trần Trùng kia, còn vỗ nhẹ vào bả vai của Trần Trùng, dọa đến Trần Trùng kêu to một tiếng.
"Tiểu công tử? Ngươi làm sao lại ở đây..."
Ba! Trần Trùng còn chưa hỏi xong, Thẩm Tường đã vung một cái tát tới, ở lúc xuất chưởng, hắn còn đấm ra một quyền đáh về phía đan điền của Trần Trùng.
"Là ... Long lực!" Miệng Trần Tùng đã bị đánh đến méo mó, không ngừng nôn ra máu, hắn trông thấy trên hai tay của Thẩm Tường ngưng tụ ra những long lực kinh khủng kia, hắn đã đoán ra được người giả mạo Ngô Cảnh Thắng này chính là người nào.
"Ngươi vậy mà phế ta đi!" Vẻ mặt Trần Trùng trở nên khó coi, thực lực của Thẩm Tường thực sự vô cùng khủng bố, một quyền vừa rồi đã đánh nát đan điền của hắn.
"Vậy thì thế nào? Ta cũng không phải là lần đầu tiên xuất thủ với thủ tịch đại đệ tử của Phi Tiên môn." Thẩm Tường cười nói, nhấc Trần Trùng lên, dùng lực lớn ném về phía một tòa tháp ở nơi xa, để Trần Trùng đụng vào trên kết giới, khiến kết giới kia run rẩy.
Thẩm Tường kéo theo tay Lam Lan, lao vào bên trong phòng nuôi nhốt yêu thú kia, sau đó hô: "Nếu các ngươi dám tiến vào một bước thì ta sẽ giết tiểu nha đầu này!"
Bên ngoài đã có rất nhiều cường giả đứng ửo đó, vây quanh căn phòng này.
Thẩm Tường cố ý làm như vậy, đây là một cái kế hoạch mà hắn vạch ra, coi như kế hoạch này không thành công, hắn cũng có thể dễ dàng thoát khỏi những cường giả này.
"Ngươi không phải là tới cứu nàng sao?" Ngô Húc hỏi, hắn là chưởng môn của Phi Tiên môn, hắn cần phải xử lý cho tốt chuyện này, nếu như Lam Lan chết rồi, đại hôn sẽ không thể cử hành, Phi Tiên môn hắn sẽ mất thể diện.
P/S: Ta thích nào... chương 4.