Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 953 - Chương 953 - Tử Nguyệt Thánh Cảnh

Chương 953 - Tử Nguyệt thánh cảnh
Chương 953 - Tử Nguyệt thánh cảnh

Sau khi đi ra Thiên Lôi thành, mấy người Thẩm Tường bị nhìn chằm chằm vào, chỉ cần có một người chậm một chút hoặc là hết nhìn đông tới nhìn tây thì đều sẽ bị những lão giả hộ tống kia lớn tiếng quát mắng, trên đường đi, tất cả mọi người dùng tốc độ chạy rất đều đều, chậm rãi tới gần phía dưới Thiên Lôi Luyện Ngục này.

Trong lúc đang chạy đi, những cường giả hộ tống kia đều không cho phép khoảng trăm người này nói chuyện với nhau, chỉ cần bọn họ trông thấy bên trong đội ngũ có người lên tiếng, hoặc là dùng ánh mắt giao lưu thì đều sẽ bị những cường giả này dùng ánh loại ánh mắt tức giận trợn lên, cho nên trên đường đi tới không ai dám nói chuyện.

Hơn trăm ngời này đều là lần đầu tiên tiến về Thiên Lôi Luyện Ngục, nếu như bọn họ ớm biết đãi ngộ kém như vậy, nộp trăm vạn tinh thạch còn chịu đến loại đối đãi này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tới.

Những người đi Thiên Lôi Luyện Ngục trước đó đều chưa từng trở về, cho nên bọn họ tự nhiên không biết ở bên trong quá trình hộ tống sẽ có chuyện gì xảy ra, cùng nhau đi tới, bọn họ đều rất tức giận.

Chuyện những thế lực lớn này phong thành vốn là làm cho rất nhiều người không hài lòng, vốn cho là đây là một loại phương thức có thể ra khỏi thành, nhưng không nghĩ tới lại giống như nô lệ.

"Tiểu thí Long, ngươi dùng Thần Du Cửu Thiên, xem có thể tìm được những thành thị khác hay không, truyền chuyện này đi ra ngoài!" Thẩm Tường trông thấy những thế lực lớn này khinh người quá đáng, dùng loại phương pháp này cam đoan chính mình độc chiếm cai Thiên Lôi Luyện ngục này không nói, hiện tại thu tinh thạch của người khác, còn đối đãi với người ta như thế, hắn nhất định phải làm cho kế hoạch Thiên Lôi Luyện Ngục ngâm nước nóng.

Người ở bên trong đội ngũ đều có thực lực không phải quá mạnh, Niết Bàn cảnh không có mấy cái, cho nên tốc độ tiến lên rất chậm, mấy ngày trôi qua, mọi người cuối cùng cũng đi tới dưới đạo Thiên Lôi Luyện Ngục này.

Trên không là một cái sương mù màu vàng kim hình thành vòng xoáy khổng lồ, ở trung tâm của vòng xoáy này có một cái lỗ đen rộng khoảng hai ba mươi trượng, đó chính là nơi tiến vào Thiên Lôi Luyện Ngục.

Toàn bộ vòng xoáy này rất rộng lớn, bao phủ cả một vùng đất rộng lớn, nhưng ở trung tâm lại rất nhỏ, như thế để cho người ta cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Đứng ở dưới Thiên Lôi Luyện Ngục, tiếng sấm vang lên liên tục không ngừng truyền đến, ở bên trong sương mù màu vàng kim nhạt lóe ra từng đạo lôi điện, Thẩm Tường quan sát cẩn thận một chút, phát hiện trung tâm có một cỗ lực lượng kỳ lạ đang hấp thu linh khí nồng nặc khắp nơi, lúc lượng lớn linh khí tụ lại, còn bị chiết xuất luyện hóa, cho nên sẽ hóa thành màu vàng kim nhạt!

Lượng lớn linh khí tụ lại ở trên không, bao quanh trung tâm xoay tròn, linh khí nồng nặc va chạm vào nhau, ma sát, cho nên mới kích phát ra lôi điện không ngừng, có đôi khi sẽ còn đánh xuống mặt đất.

"Những linh khí này được hút vào ở cái động ở giữa kia, ở trong động kia có lẽ là một cái thế giới, thông qua hấp thu năng lượng bên ngoài tới duy trì vận chuyển!" Long Tuyết Di suy đoán, nàng ta đã tìm được hai tòa thành thị, đồng thời cũng đã dùng thần lực nàng ta phóng xuất ra hóa thành bộ dáng một người, tung chuyện của Thiên Lôi Luyện Ngục này ra ngoài.

Dùng khoảng thời gian ba ngày, mọi người mới đi tới ở giữa Thiên Lôi Luyện Ngục, mười tên cường giả hộ tống mỗi một người lấy ra một khối phi bàn hình tròn và đứng ở trên đó.

Sau khi mọi người chia ra đứng lên trên, phi bàn hình tròn chậm rãi lơ lửng lên, bay về phía cái động đen không thấy đáy kia.

Hơn nửa canh giờ sau, mọi người đi qua cái hắc động kia, rất thuận lợi tiến vào bên trong Thiên Lôi Luyện Ngục, xuất hiện ở bên trên một mảnh đất trống.

Bên trên mảnh đất trống này có tầm mười lão giả đóng giữ, phòng ngừa có người trốn thoát từ nơi lối ra này!

Sau khi tới đây, trong lòng mọi người càng tức giận hơn, bởi vì trên đường đi tới đều không gặp được nguy hiểm gì, bọn họ vô ích khiến cho thế lực lớn này kiếm đi một trăm vạn tinh thạch!

Phong thành không nói, ra khỏi thành còn phải giao nạp trăm vạn tinh thạch, trên đường đi còn bị chửi mắng, mọi người hận không thể giết sạch toàn bộ đám cường giả hộ tống bọn họ tới này, chỉ có điều thực lực của đám bọn hắn là không đủ.

Thẩm Tường nhìn cái động đen ở đằng sau kia, vừa rồi lúc bọn họ tiến vào, chỉ là trong nháy mắt đã xuyên qua, hơn nữa hắn cũng không cảm nhận được cái lỗ đen này hấp thu lượng lớn năng lượng, hắn suy đoán những năng lượng kia có lẽ là chảy vào từ nơi khác.

Mọi người nhìn xung quanh, nơi này mặc dù là một mảnh đất trông, nhưng ở xa xa xung quanh lại đều là một mảnh non xanh nước biếc, trên bầu trời xanh lam, từng con hùng ưng đang giương cánh bay cao, nơi xa còn truyền đến tiếng nước sông chảy siết dậy sóng và tiếng thác nước cuồn cuộn.

Nơi này lại là một cái thế giới mỹ lệ như vậy! Cùng trong lời đồn có cách biệt một trời!

"Các ngươi muốn làm gì? Đừng đi loạn khắp nơi, mau cùng lên trên với chúng ta!" Một lão giả trông thấy mọi người tản ra, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, phóng xuất ra một cỗ khí áp bách dọa người.

"Bây giờ chẳng lẽ chúng ta không thể đi lại tự do sao?" Một người trung niên có chút phẫn nộ nói, hắn giao một trăm vạn tinh thạch để tới đây, không phải là để làm nô lệ cho người khác.

"Hừ, các ngươi đi loạn chỉ là đang tìm cái chết, tranh thủ thời gian đi cùng chúng ta, chúng ta sẽ an bài một số công việc cho các ngươi!" Một lão giả cười lạnh.

Mọi người lập tức giận dữ, bọn họ quả nhiên là bị lừa tới làm nô lệ, hiện tại bọn hắn hiểu tại sao rất nhiều tán tu tới đây đều không trở về, bởi vì bọn hắn đang bị khống chế.

"Các ngươi muốn chết thì cứ việc thử một chút!" Một lão giả khắp khuôn mặt là sát ý.

"Tử Nguyệt thánh cảnh thế nhưng là thế lực lớn nổi tiếng ở Đông bộ, các ngươi làm như vậy là quá khi dễ người!" Một người hô.

"Vậy thì thế nào, các ngươi có thực lực, cũng có thể khi dễ chúng ta như vậy! Chúng ta coi như giết chết các ngươi ở chỗ này thì cũng chỉ là giống như giết chết trăm con kiến hôi mà thôi, các ngươi tính là thứ gì?"

Tất cả miọ người tức tới muốn bùng nổ, rất nhiều đại hán đều muốn động thủ, tuy nhiên bọn hắn phản kháng cũng chỉ là muốn chết, bọn họ bây giờ chỉ có thể trước tiên khuất phục, tìm tới cơ hội để chạy trốn.

Thánh cảnh ở Đông bộ gian ác giống như Thông Thiên thế gia, chuyên môn ức hiếp nhỏ yếu, Thẩm Tường hận không thể tiêu diệt từng cái thế lực này.

"Tử Nguyệt thánh cảnh, hôm nay ngươi lừa Thẩm Tường ta, thì tương đương với kết thù với ta!" Trong nội tâm Thẩm Tường nổi lên sát khí bừng bừng, trông thấy loại phẫn nộ trên mặt mọi người kia thì hắn đã đặt quyết tâm, Tử Nguyệt giới này chính là một cai thế lực cổ xưa thứ nhất hắn muốn hạ thủ ở Đông bộ.

Mọi người mang theo lửa giận ngập tràn, đi theo mấy tên lão giả kia tới trong một ngọn núi lớn, nơi này có rất nhiều sơn động, một số người có quần áo rách rưới lấy từng cái túi trữ vật ra ngoài, nộp vào trong tay của một tên nam tử.

Trông thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức hiểu, bọn họ là đến đào quáng, bên trong Thiên Lôi Luyện Ngục này có phong phú khoáng sản tài nguyên, nhưng muốn khai thác, những thế lực lớn kia lại không nỡ dùng đệ tử của mình, cho nên mới dùng loại mánh khóe ti tiện này, chẳng những lừa đảo đi của người khác trăm vạn tinh thạch, còn để người ta tới nơi này làm khổ công!

Nam tử phụ trách thu lấy túi trữ vật kia đang ngồi ở trên một cái ghế rất xa hoa, sau khi hắn tiếp nhận túi trữ vật từ trong tay của những người kia thì lại cho bọn họ một cái túi trữ vật trống không, để bọn hắn tiếp tục đi khai hoang.

Nam tử này một thân áo bào tím, ở trên con có hình trăng tròn màu tím, vừa nhìn thì hắn có lẽ là nhân vật quan trọng của Tử Nguyệt thánh cảnh, nói không chừng chính là Thiên tử của Tử Nguyệt thánh cảnh!

"Tới nộp pháp bảo trữ vật của các ngươi lên, lại nhận lấy túi trữ vật đi khai hoang tinh thạch!" Tên nam tử áo bào tím kia quát lên đối với đám người Thẩm Tường.

Còn phải nộp pháp bảo trữ vật lên? Mọi người đều có thể chịu đựng được, ngay khi mọi người ở đây muốn chống lại thì có hơn mười đại hán đột nhiên lao tới, vây quanh khoảng trăm người này!

P/S: Ta thích nào...chương 1.

Bình Luận (0)
Comment