Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 970 - Chương 970 - Thần Bí Tử Nguyệt

Chương 970 - Thần bí tử nguyệt
Chương 970 - Thần bí tử nguyệt

Thẩm Tường hiện tại đã biết Thanh Long Đồ Ma đao rời khỏi Thập Thiên đại đế như thế nào, chẳng qua hắn lại rất tò mò, Tứ Tượng thần binh đều ở trên Thần Võ đại lục, cái này hiển nhiên không phải trùng hợp, còn có con đường đi về phía Địa Tâm ở dưới vực sâu U Minh kia nữa, cùng với Thái Cổ Hỏa thú kia, hắn cảm thấy cái này chắc chắn có chỗ liên quan với Thập Thiên đại đế!

"Tiền bối, đừng chém gió với hắn nữa, động thủ nhanh lên a!" Thẩm Tường thúc giục nói, hắn vội vàng muốn hỏi Đoạn Sùng một số chuyện.

"Ta phải phổ cập phổ cập a!" Đoạn Sùng tiếp tục nói với Hoắc Tài Dũng: "Ta biết ngươi khả năng không tin, tuy nhiên ta nói là nói thật, các ngươi cùng với những người trước đó muốn cướp đao để uống phí tâm trí, đặc biệt là những gia hỏa vì vậy mà chết đi kia thật sự là chết một cách vô ích, tuy nhiên đây đều là đáng đời bọn họ, không phải đồ vật của bọ họ, bất kể như thế nào bọn họ cũng không chiếm được."

"Hắn giết hai tên đồ đệ của ta, cướp đi Tiên kiếm của chúng ta, chúng ta nhất định phải bắt hắn lại." Hoắc Tài Dũng nghĩ tới những chuyện này thì trên mặt mũi tràn đầy vẻ tức giận.

"Ồ? Các ngươi muốn giết hắn, muốn cướp Thần đao của hắn, bây giờ lại bị hắn giết trở lại, còn bị hắn đoạt mất một cái Tiên kiếm, vậy nói rõ là một đám heo, cái này còn làm nhục cả heo đây." Đoạn Sùng cười nhạt mà nói.

"Muốn chết!" Hoắc Tài Dũng gầm thét lên, tung ra một chưởng về phía Đoạn Sùng cách hắn không xa, nhấc lên một trận cương phong, nhưng Đoạn Sùng lại ở ngay khi hắn xuất chưởng biến mất không thấy.

"Đây là như thế nào?"

Hoắc Tài Dũng và chín lão giả khác đều không hiểu tại sao, hai chân sa vào bên trong bùn đất, thật giống như giẫm ở trên hồ nước vậy, đang chậm rãi chìm xuống, hơn nữa vô luận là bọn họ ra sức như thế nào đều không thể thoát khỏi, chri cần bọn họ phóng xuất ra lực lượng thì những lực lượng kia đều sẽ bị hấp thu ngay lập tức, thân thể lún xuống dưới càng nhanh hơn.

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã lún đến nơi đầu gối, Thẩm Tường lúc này cũng dừng lại, ở chỗ của hắn cũng có thể cảm nhận được ở chỗ đó có một cỗ lực lượng rất kỳ dị rất cường đại bao phủ lại, dẫn đến chỗ đó có thể khiến cho người ta bị lún xuống dưới!

Đoạn Sùng đi tới bên cạnh Thẩm Tường, cười to nói: "Đám ngớ ngẩn này, thật đúng tưởng ta dễ bị khi dễ như vậy sao?"

"Luyện Ngục Chi Hãm...Đoạn gia các ngươi không phải sớm đã thất truyền rồi sao? Tranh thủ thời gian rút đi, bằng không Đào Hoa thánh cảnh ta chắc chắn sẽ tru diệt Đoàn gia các ngươi." Hoắc Tài Dũng kinh hãi hô lên.

"Bớt nói nhảm đi, đến lúc này ngươi có lẽ là nên cầu xin tha thứ, như vậy thì ngươi có thể chết được dễ chịu một chút!" Thẩm Tường đi tới, cầm lấy một khối đá, hung hăng đập vào đầu của Hoắc Tài Dũng.

"Tiểu súc sinh, ta muốn lột da của ngươi!" Hoắc Tài Dũng bị nện đến đầu đầy đá vụn, la hét đối với Thẩm Tường.

"Ngươi bế quan quá lâu đi, chẳng lẽ ngươi không biết người rơi vào trong tay lão tử thì lão tử sẽ không để cho bọn họ có bất kỳ cơ hội trả thù nào sao." Thẩm Tường lại cầm lấy một khối đá tương đối lớn, đập vào cái trán của Hoắc Tài Dũng.

Tốc độ của tảng đá rất nhanh, còn được Thẩm Tường rót vào một chút long lực, như tiễn bay vụt mà tới, lúc đập vào đầu của Hoắc Tài Dũng thì vỡ nát, mà cái trán của Hoắc Tài Dũng cũng sưng đỏ một khối, hiện tại có thể xác định, bọn họ đều đã mất đi lực lượng phản kích, Luyện Ngục Chi Hãm này quả nhiên lợi hại a, Thẩm Tường cũng không biết chính mình rơi vào bên trong loại vật này thì sẽ như thế nào.

"Tiểu gia hỏa, ngươi tùy tiện mà làm đi! Bọn gia hỏa này không đáng để đồng tình, phách lối như vậy, chết sớm một chút thì tốt hơn một chút." Đoạn Sùng cười nói, cũng học Thẩm Tường lấy những cục đá to nện vào trên người những tên bị lún vào trong mặt đất kia, nện đến rất sung sướng, giống như là một đứa bé đang nghịch ngợm vậy.

Hoắc Tài Dũng lập tức nổi giận, nhưng mặc kệ hắn thi triển như thế nào đều không xuất ra được lực lượng, hiện tại hắn mới bắt đầu sợ hãi.

Thẩm Tường lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, mặt trầm như nước, đi về phía Hoắc Tài Dũng, hắn đứng ở bên cạnh Luyện Ngục Chi Hãm kia, vừa mới giơ Thần đao lên, nơi xa đột nhiên phóng tới một trận tử mang, chiếu sáng bầu trời mờ tối.

"Chưởng môn Tử Nguyệt, nhanh cứu chúng ta! Tất có thâm tạ!" Hoắc Tài Dũng trông thấy đạo ánh sáng tím này, lập tức hưng phấn hô lên.

"Cứu cái nồi!" Thẩm Tường quát lạnh một tiếng, Thần đao nhanh chóng bổ xuống, một đai khí lực vô hình từ lưỡi đao bắt mạnh ra, hướng phía trước quét ngang mà đi, chỉ thấy mười tên lão giả bị "Cắm" ở dưới mặt đất, như là từng cây trúc bị một đao quét gãy, từ bên hông cắt ra, máu ruột ào ào dâng trào ra ngoài, nhưng bọn hắn cũng không chết đi!

"Dừng tay!" Chưởng môn của Tử Nguyệt chạy tới, một cái bàn tay màu tím rất lớn từ không trung đập xuống, bàn tay khổng lồ mang theo một cỗ cưỡng chế, chỉ vừa mới xuất hiện, mặt đất đã xuất hiện một cái dấu tay to lớn, Thẩm Tường lập tức bị chấn động đến khóe miệng chảy máu.

"Không hổ là đầu lĩnh của phản đồ, tu vi cao như vậy, thế mà khi dễ một tên tiểu quỷ!" Đoạn Sùng bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Tường, đánh ra một quyền nghênh kích bàn tay màu tím to lớn đang ép xuống kia, kia nhìn như bình thường không có gì lạ, quả đấu gầy gò nhăn nheo kia không có chút lực lượng gợn sóng nào nhưng lại có được lực lượng vô cùng kinh khủng, quyền có thể phá vỡ thiên này đánh tan cái bàn tay lớn màu tím kia.

Chân khí màu tím tuôn ra, hóa thành một cơn gió màu tím, bốc lên đến không trung, hình thành một màn ánh sáng màu tím, cũng là rất mê người.

"Đoạn Sùng, ngươi thế mà không chết!" Chưởng môn Tử Nguyệt kinh ngạc nói ra, sau đó chậm rãi hạ xuống, mà Thẩm Tường cũng vào lúc này đánh ra một chưởng về phía mười tên lão giả của Đào Hoa thánh cảnh bị chém ngang lưng, phóng xuất ra một cái bàn tay khổng lồ được long lực hóa thành, như là đập một bìa đậu, khiến cho chỗ này trở nên vô cùng thê thảm.

Quanh người chưởng môn Tử Nguyệt tháh cảnh có ánh sáng tím lượn quanh, trông thấy Thẩm Tường ở trước mặt hắn cố ý đánh về phía mười người kia, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, bởi vì hắn cũng định bảo vệ mười người này, dù sao vừa nãy bọn họ nói chắc chắn có thâm tạ, Hoắc Tài Dũng thế nhưng là một tên đại trưởng lão, lúc thâm tạ chắc chắn sẽ lấy ra vật rất trân quý.

"Người khác không trị được ngươi, nhưng ta lại được!" Ánh sáng màu tím trên người chưởng môn Tử Nguyệt thánh cảnh tán đi, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú như ngọc, mội đôi mắt sáng như sao trời, rất thâm thúy, tỏa ra trận trận sát cơ, mái tóc màu vàng tím nhạt của hắn bay múa, tức giận và sát khí xuyên thấu qua ánh mắt của hắn đi ra, Thẩm Tường không thể không hoảng sợ.

"Tam muốn tóm lấy ngươi!"

Tử Nguyệt khẽ quát một tiếng, thiên địa lập tức bị bóng tối bao trùm, theo đó là một mặt trăng sáng màu tím treo trên không trung, ở phía dưới trăng màu tím là một biển hỏa màu tím, trong biển hỏa này hỏa diễm hóa thành từng con Hỏa thú màu tím, phát ra một tiếng rống, chấn động đến cả vùng đất run rẩy, chạy như điên về phía Thẩm Tường, vạn con thú chạy tới, khí thế rung động, làm người run sợ, chưởng môn Tử Nguyệt thánh cảnh này sử dụng chiêu này rất giống với Thiên Địa Sát Phạt thuật.

"Tử Nguyệt Thú Sát thuật, phản đồ năm đó chính là vì đạt được một sát thuật này mà không tiếc phản bội đại đế, ta xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt!" Đoạn Sùng nhấc Thẩm Tường lên, đột nhiên hất lên, hắn lại muốn một mình ngăn cản công kích của vạn con thú.

Hỏa diễm màu tím hóa thành hơn vạn con dị thú, phi như điên mà tới, mỗi một con đều mang lực lượng rất cuồng bạo xung kích tới, như là một cơn sóng lớn điên cuồn dâng trào tới.

Đoạn Sùng cắn răng, trong bụng truyền đến một tiếng vang vọng, hai chân lún vào dưới mặt đất lún thẳng tới hai đầu gối, chỉ thấy thú triều hỏa diễm màu tím như sóng lớn kia đột nhiên dừng lại toàn bộ, đang lún xuống từng chút một!

Đây là Luyện Ngục Chi Hãm của Đoạn Sùng coi như là bay ở trên trời cao thì đều sẽ bị hút xuống tới, lún vào trong lòng đất, ngắn ngủi trong mấy cái nháy mắt, đám lửa màu tím hóa thành vạn con thú to lớn liền chìm ngập vào dưới mặt đất!

P/S: Ta thích nào...chương 8

Bình Luận (0)
Comment