Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2768

Dương Bách Xuyên biết đây là thủ đoạn độc công của Lục Yên Chi, Tiên Thiên Ách Nạn Độc Thể, cho dù chưa thành, nhưng tu sĩ bình thường đối mặt với độc công của nàng ta chỉ có thua triệt để.  

Dưới sự hợp lực của Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi, Nghiêm Phạt liên tục gầm gừ, trong tiếng hét dài mang theo phẫn hận, muốn chạy trốn cũng không thể.  

Hai mắt Nghiêm Phạt đỏ bừng, tràn đầy tơ máu, trên mặt xanh mét cực kỳ dọa người, hiển nhiên đã trúng độc.  

Độc công của Lục Yên Chi cường đại hơn Khúc Minh Nguyệt rất nhiều, được xưng có thể hạ độc được Đại Thừa, Nghiêm Phạt cũng chỉ là một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, dưới sự đánh lén của Lục Yên Chi, hai huynh đệ bọn họ đã bị trúng độc ngay từ ban đầu.  

Sau khi đại ca Nghiêm Trị bị Thú Ngũ Hành giết chết, Nghiêm Phạt hoảnh sợ muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện cơ thể trúng độc, không áp chế được, độc của Lục Yên Chi đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.  

Vốn dĩ đã thương lượng với nhau sẽ ra tay khi bước vào rừng rậm, không ngờ Dương Bách Xuyên lại ra tay trước, cũng không nghĩ đến Lục Yên Chi sẽ phản bội đứng sang phía Dương Bách Xuyên, còn có một con Thú Ngũ Hành không biết từ đâu xông ra, sức mạnh cường đại không thua kém huynh đệ bọn họ, các loại nguyên nhân hợp lại với nhau đã định sẵn hôm nay bọn họ phải nuốt hận chết.  

Lúc này nhìn thấy Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi nảy sinh ác độc, Nghiêm Phạt biết bản thân xong rồi, độc trong cơ thể cũng không áp được, không thể dùng sức mạnh đối phó với Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi, cuối cùng ác độc đưa ra một đòn cuối cùng.  

Nghiêm Phạt gầm lên: “A… Đi chết đi.”  

“Ầm ~”  

Nghiêm Phạt tự nổ.  

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.  

“Tiểu Ngũ, Yên Chi……”  

Dương Bách Xuyên kinh hãi, hắn thật sự không ngờ Nghiêm Phạt sẽ quả quyết như vậy, biết không sống được nên không chút do dự tự nổ.  

Phải biết rằng tự nổ cần phải có dũng khí, sau khi tự nổ, nguyên thần sẽ nát ngừ, ngay cả cơ hội luân hồi chuyển sinh cũng không có, cho nên rất ít người sẽ tự nổ.  

Nhưng Nghiêm Phạt tự nổ đủ để thuyết minh hắn ta là kẻ tàn nhẫn.  

Uy lực tự nổ của tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ cực kỳ lớn, sẽ sinh ra năng lượng sóng khí cường đại, trong phạm vi trăm mét mọi thứ sẽ bị dập nát.  

Không nhìn thấy thân hình của Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi.  

Dương Bách Xuyên bị sốc nặng, không nghĩ đến sẽ là cục diện hai bên cùng thiệt hại.  

Lúc này hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng, nếu Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi đều đã chết, như vậy lần đánh lén này của bọn họ không có người thắng, hai bên cùng thua.  

Phía xa khói đặc mù mịt, bụi đất rối mù, không nhìn thấy gì cả.  

“Khụ khụ……”  

Một lúc sau, trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng ho suy yếu.  

Dương Bách Xuyên dùng tinh thần để gọi.  

“Tiểu Ngũ……”  

“Chủ nhân, ta vẫn chưa chết.”  

Dứt lời, Thú Ngũ Hành lắc lắc bụi đất đi ra, Lục Yên Chi nằm trên lưng nó.  

Hai người cực kỳ chật vật.  

Sau khi Thú Ngũ Hành đi đến, thân thể khổng lồ chấn động, nằm trên mặt đất, cả người toàn vết thương, trong miệng phun máu, bị thương rất nặng.  

Lục Yên Chi cũng vậy, mở to mắt nhìn Dương Bách Xuyên: “Ngươi chờ một chút.”  

Ngay sau đó chậm rãi giơ tay, vung tay một giọt tinh huyết bay ra từ ngón tay nàng ta, nhỏ giọt trên người Dương Bách Xuyên.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên cảm thấy rễ trên cơ thể run lên, tinh huyết và sinh cơ không hề bị xói mòn.  

Dương Bách Xuyên rất cảm động, hắn biết tác dụng tinh huyết của Lục Yên Chi, nàng ta bị thương nặng như vậy còn ép tinh huyết áp chế độc trên người hắn, chỉ bằng điểm này nàng ta đã làm tốt nghĩa vụ của một người bạn.  

“Máu của ta có thể tạm thời áp chế độc trên người ngươi, nếu không lầm, độc ngươi trúng là Tử Đằng Vạn Năm, trúng độc này, cả người sẽ mọc rễ, hút đi tinh huyết sinh cơ, không thể dùng chân khí, dùng chân khí áp chế ngược lại sẽ tăng tốc độ xói mòn tinh huyết, không có phương pháp giải……”  
Bình Luận (0)
Comment