Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 218


Bởi vì tán công cho nên hiện tại đấu khí của Hàn Phong yếu đi rất nhiều. Trên đường đi tốc độ của hắn cũng dần được tăng lên nhưng cũng mất thời gian một tháng mới đến được Ngân Sam thành, còn cách đế đô một khoảng đường nữa.
 
Lúc này, Hàn Phong mới bước chân vào trong một tòa thành phồn hoa, Ngân Sam thành cách đế đô tầm một tháng cước trình. Đương nhiên nếu như thực lực Hàn Phong có thể khôi phục lại như vậy chỉ cần thời gian năm ngày hẳn là đến được đế đô.
 
Một tháng vừa qua, ban ngày Hàn Phong không ngừng thẳng đường đến đế đô còn ban đêm đều chăm chỉ tu luyện.
 
Trải qua một tháng tu luyện, đấu khí Tiên Thiên sau khi thăng cấp trợ giúp tốc độ tu luyện của Hàn Phong tăng lên rõ rệt. Hiện tại đấu khí của hắn đã đột phá nhân giai tứ phẩm.
 
Cảm thu tốc độ tu luyện còn nhanh hơn trước nhiều lần, trong lòng Hàn Phong cảm thấy mừng như điên.
 
Đi tới Ngân Sam thành, lúc này mặt trời còn chưa lặn xuống, Hàn Phong tùy ý đi dạo quanh ngã tư. Trong trí nhớ của hắn thì đã lâu lắm rồi hắn không nhãn nhãn đi dạo như thế này.
 
Tuy nhiên Hàn Phong cũng không phải là tuýp người thích chơi bời, đi bộ xung quanh một chút hắn liền tùy tiện tìm một tửu lâu rồi đi vào.
 
Chẳng qua khi vừa mới bước chân vào tửu lâu cũng là lúc hắn đụng phải hai nam tử mạnh khỏe đi ra.
 
Nguyên bản Hàn Phong không muốn gây sự nên khi thân thể gần chạm hai tên kia hắn liền nhanh chóng tránh khỏi.
 
Hàn Phong cũng không nghĩ rằng hai tên nam tử kia sau khi đi cạnh bên người Hàn Phong cũng dừng lại một chút, sau khi quan sát Hàn Phong một cách tinh tế mới vội vã bỏ đi.
 
Hàn Phong thấy một màn như vậy cộng thêm tính cách cảnh giác được bồi dưỡng từ kiếp trước nên hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại. Tuy nhiên hai nam tử kia cũng không hề quay lại chỉ đi thẳng một mạch nên Hàn Phong cũng không để trong lòng.
 
Mặc dù chỉ gặp mặt thoáng qua nhưng Hàn Phong cũng kịp xác định thực lực của hai người kia đều là nhân giai ngũ phẩm. Thực lực như vậy còn mạnh hơn Hàn Phong một chút. Tuy nhiên nếu như chiến đấu thì Hàn Phong cũng dễ dàng giải quyết bọn chúng. Vì vậy Hàn Phong cũng không quá để ý đến loại tiểu nhân vật như thế này. Hắn chậm rãi bước vào tửu lâu như chưa hề xảy ra chuyện gì.
 
Lúc này sắc trởi còn chưa tối hẳn, số người trong tửu lâu còn chưa quá nhiều. Hàn Phong tùy ý tìm một chỗ gọi một ít đồ ăn đồng thời tranh thủ nghỉ ngơi luôn.
 
Trải qua cảm ngộ khi bước chân vào Thiên Giai, hiện tại Tiên Thiên đấu khí của Hàn Phong cũng tiến nhập vào một tầng nữa nhưng cũng không thể nào từ thiên địa nguyên tố tách ra được lực lượng bổ sung cho tân thể.
 
Đường nhiên thức ăn được nấu chín thì sau khi nấu xong cũng đã mất đi thiên địa nguyên tố ẩn chứa trong đó dù có tàn dư lại thì cũng cực kỳ ít ỏi. Tuy nhiên Hàn Phong cũng như bao người khác muốn tận hưởng cảm giác ăn uống chứ không muốn như ma thú trực tiếp nuốt sống.
 
Hàn Phong cũng tự thấy bản thân hắn còn chưa làm được việc "trở về nguyên thủy" như vậy.
 
Cứ như thế, Hàn Phong ngồi một mình ngắm cảnh bên ngoài đồng thời lẳng lặng thức ăn.
 
Đột nhiên bên tai hắn truyền đến một đạo thanh âm.
 
- Xin chào, xin hỏi chỗ này đã có người ngồi chưa ?
 
Đang thưởng thức phong cảnh xung quanh, Hàn Phong nghe thấy giọng nói thanh thúy uyển chuyển, êm tai cũng quay đầu lại một cách vô ý thức.
 
Một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tươi mát thoát tục, dáng vẻ khả ái đang đứng trước mặt Hàn Phong. Trang phục nàng đang mặc chắc rằng cũng đã được chọn lựa tỉ mỉ. Mái tóc đen mượt được tết cao càng tăng lên vẻ đáng yêu của nàng.
 
Ngoài thiếu nữ đó ra thì còn có hai tên thiếu niên trẻ tuổi đứng dằng sau.
 
Hàn Phong quan sát vài lần nhất thời phát hiện khí tức trên người ba người cũng không kém. Trong đó thực lực hai gã thiếu niên đã đạt đến nhân giai ngũ phẩm.
 
Về phần thiếu nữ kia nhìn qua tướng mạo thì tuổi tác có lẽ ít hơn hai thiếu niên kia nhưng đấu khí lại hơn họ một chút, là nhân giai lục phẩm mà thôi.
 
Đối với thực lực của ba người Hàn Phong đã có đánh giá sơ bộ, chẳng qua hắn còn chưa biết mục đích của ba người trước mặt này là gì.
 
- Có chuyện gì ?
 
Hàn Phong thu hồi ánh mắt quan sát, nhẹ nhàng hỏi.
 
Trong lúc Hàn Phong quan sát ba người thì ngược lại họ cũng đem ánh mắt đặt lên người Hàn Phong. Nhất là cô gái kia, đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn Hàn Phong. Lúc này nghe thấy Hàn Phong hỏi mới xấu hổ trả lời:
 
- Là như thế này, ngươi xem xung quanh cũng đã hết bàn rồi mà bọn ta thấy chỗ này chỉ có một mình ngươi ngồi cho nên bọn ta muốn xin ngồi nhờ …
 
Thấy thiếu nữ có chút xấu hổ Hàn Phong chợt nhìn quanh bốn phía liền phát hiện ra không biết từ lúc nào xung quanh đã chật kín người ngồi.
 
Ngẫm lại Hàn Phong cũng không khó khăn:
 
- Đã như vậy các ngươi cứ tự nhiên ngồi, vốn dĩ chỗ này là làm cho người ta ngồi mà.
 
Nghe thấy Hàn Phong đồng ý, thiếu nữ nhất thời mừng rỡ rối rít tạ ơn rồi quay lại gật đầu với hai thiếu niên ý bảo cùng nhau ngồi xuống.
 
Tuy bên cạnh có thêm ba người xa lạ nhưng Hàn Phong cũng không hề để ý vẫn lẳng lặng ngồi yên ngắm cảnh như lúc trước.
 
Ba người thấy Hàn Phong không hề phản ứng lại việc có người lạ ngồi cùng nên cũng rất ngạc nhiên. Tuy vậy bọn họ cũng không nói gì với hắn mà chỉ trao đổi chuyện của bản thân.
 
Bất quá, một lúc sau đề tài nói chuyện của bọn họ lại chuyển sang phía Hàn Phong.
 
- Xin chào, ta là Tiết Nặc, bên cạnh là Hàn Nhạc và Lâm Vị, không biết ngươi tên là gì ?
 
Nghe vậy Hàn Phong quay đầu liếc mắt nhìn ba người, suy tư một chút rồi nói:
 
- Ta là Hàn Phong.
 
- Trùng hợp thật, ngươi cũng họ Hàn sao ?
 
Thiếu niên tên Hàn Nhạc nghe thấy vậy liền thốt lên đầy kinh ngạc.
 
Tiết Nặc nghe Hàn Nhạc nói vậy nhịn không được lườm hắn một cái lập tức nói :
 
- Trên đời này cũng không phải chỉ có người Hàn gia mới có thể họ Hàn, có gì mà ngạc nhiên ?
 
Hàn gia?
 
Hàn Phong nghe thấy Tiết Nặc nói vậy không khỏi ngẩn ra.
 
Lập tức nghĩ đến tên ba người Tiết Nặc Lâm Vị cùng với Hàn Nhạc. Chẳng lẽ ba người là tam đại thế gia ở đế đô ? Trong lòng Hàn Phong rất nhanh liền xuất hiện ý nghĩ như vậy.
 
Chẳng qua Hàn Nhạc trước mắt này hắn chưa từng có ấn tượng gì. Bất quá kiếp trước Hàn Phong cũng chỉ là một tiểu nhân vật. Trong Hàn gia cũng có rất nhiều người hắn chưa gặp mặt bao giờ. Nếu như tên thiếu niên trước mặt này đúng là người Hàn gia thì việc hắn chưa gặp qua cũng không phải là điều quá ngạc nhiên.
 
- Được rồi, ngươi chuẩn bị đi đâu ?
 
Tiết Nặc mỉm cười ngữ khí hồn nhiên hỏi thăm.
 
Có lẽ là cảm thụ ngữ khí hồn nhiên của Tiết Nặc, Hàn Phong ngẫm lại cảm thấy cũng không có gì phải giấu diễm lập tức trả lởi :
 
- Đi đế đô tham quan một chút.
 
- Ngươi cũng đi đế đô sao ? Cũng vừa vặn bọn ta vừa hoàn thành xong lịch lãm mà gia tộc giao phó cũng đang quay về đế đô, không bằng ngươi kết bạn đi cùng chúng ta ?
 
Tiết Nặc cười đề nghị.
 
Hàn Nhạc ở một bên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra sau đó cuống quít nói:
 
- Tiết Nặc, người này chúng ta còn chưa biết rõ, làm sao mà ngươi có thể tùy tiện rủ hắn đi cùng chúng ta ?
 
Tuy Lâm Vị không nói gì nhưng biểu tình trên mặt cũng thể hiện là không đồng ý để Hàn Phong đi cùng.
 
Nhưng thật ra Tiết Nặc hồn nhiên vô tình nói:
 
- Người ta có hảo tâm mời chúng ta ngồi cùng khẳng định không phải là người xấu, hơn nữa muốn đến đế đô cần mất một tháng nữa, nhiều người càng vui.
 
- Chỗ này vốn dĩ không phải là làm ra để mình hắn ngồi, Nặc Nặc ngươi cũng dễ tin quá đó.
 
Hàn Nhạc như cũ có chút bất mãn nói.
 
Bình Luận (0)
Comment