Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 219


- Hàn Nhạc, ngươi không được nói như vậy.
 
Tiết Nặc nhìn về phía Hàn Phong biểu tình như xin lỗi, thấy Hàn Phong không nói gì liền xấu hổ biện minh:
 
- Xin lỗi, không phải bằng hữu của ta cố tình, ngươi đừng để ý.
 
Hàn Phong vẫn không hề lên tiếng, theo hắn thấy việc làm của bọn họ lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
 
Bất quá nghe hai người nói chuyện với nhau Hàn Phong đã có thể chắc chắn ba người này đến từ tam đại thiếu gia đế đô.
 
Đã từng là đệ tử Hàn gia nên tự nhiên Hàn Phong cũng biết hàng năm gia tộc đều an bài một vài tên đệ tử ra ngoài lịch lãm để tăng hiểu biết.
 
Tuy nhiên kiếp trước Hàn Phong chỉ là một tên đệ tử thấp kém trong Hàn gia nên không có cơ hội đó.
 
Vừa rồi mặc dù Hàn Phong không để ý đến ba người thế nhưng âm thanh nói chuyện của ba người Tiết Nặc không nhỏ cho nên Hàn Phong cũng nghe được một ít. Mạo hiểm kích thích trong lời bọn họ qua tai Hàn Phong cũng chỉ là chuyện cười đùa mà thôi.
 
Về phần hiện tại hắn đối với mấy việc lịch lãm hay cùng đi đều không có nửa hiểm hứng thú. Còn có sự lịch lãm nào có thể so sánh được một chuyến xuyên qua U Ám sâm lâm mà hắn đã từng trải qua.
 
Hàn Phong phát hiện tuy rằng trong ba người tuổi của Tiết Nặc là ít nhất nhưng tựa hồ hai tên kia đều rất mực nghe lời nàng.
 
Sau một hồi tranh luận cuối cùng hai người kia không nói lại Tiết Nặc đành tức giận quay sang một bên không nói gì.
 
Ngay khi "thương nghị" xong Tiết Nặc hài lòng, quay về phía Hàn Phong nói:
 
- Tốt rồi, bọn họ đều đã đống ý với kiến nghị của ta, thế nào, chúng ta cùng kết bạn đồng hành được chứ ?
 
- Cái này …
 
Hàn Phong có chút chần chừ, hắn không nghĩ rằng cô bé kia lại chấp nhất đến như vậy, đối với hành động của nàng hắn cũng cảm thấy buồn cười.
 
- Cái này cái kia là sao ? Ngươi cũng đừng lề mề nữa, không lẽ ta giống người xấu lắm sao ?
 
Tiết Nặc thấy Hàn Phong chần chờ nhất thời bĩu môi, ngữ khí bất mãn.
 
Nếu như đổi lại là người bình thường khác Hàn Phong cũng không cần quá để ý nhưng ba người trước mắt hắn lại là đệ tử tam đại thế gia, ngoại trừ Tiết Nặc ra thì hai người kia còn bài xích hắn.
 
Ngẫm lại cuối cùng Hàn Phong cùng từ tốn trả lời:
 
- Xin lỗi, ta còn có chuyện muốn làm sợ rằng không thể nào cùng các ngươi kết bạn được, đa tạ ý tốt của vị cô nương này.
 
- Cái gì, Nặc Nặc thành tâm mời, thế mà ngươi cũng không cấp nàng chút mặt mũi sao ? Ngươi tưởng mình là ai chứ ?
 
Vốn Hàn Nhạc phải đối việc Hàn Phong đi cùng nhưng khi thấy Hàn Phong trực tiếp từ chối bọn họ, nhất thời lại càng thêm buồn bực không khỏi tức giận nói.
 
Nghe vậy, Hàn Phong cũng chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn nhưng cũng không có phản ứng gì.
 
Mà Tiết Nặc thấy Hàn Phong từ chối, trên mặt cũng hiện lên một tia thất vọng, bất quá tròng mắt chuyển động vài vòng liền cầm lấy chuôi vũ khí trong tay Hàn Phong.
 
Kỳ thực, ngược lại Tiết Nặc đối với Hàn Phong không có hứng thú quá lớn nhưng đối với binh khí trên tay hắn lại cảm thấy rất hứng thí vì vậy lúc nãy mới đề nghị Hàn Phong đi cùng.
 
Tiết Nặc đối với thanh Băng Phách Hàn Quang kiếm trên tay Hàn Phong rất hứng thú:
 
- Ngươi đã không muốn cùng chúng ta kết bạn đi đường cũng không sao. Nhưng thanh binh khí trên tay ngươi có thể cho ta mượn xem một chút không?
 
- Hửm?
 
Hàn Phong quay đầu nhìn lại liền bắt gặp ánh mắt đầy chờ mong của Tiết Nặc, sau đó hắn chuyển ánh mắt lên thanh Băng Phách Hàn Quang kiếm của mình.
 
- Mặc dù có chút mạo muội, nhưng ta chỉ là muốn nhìn một chút thôi, không có ý gì khác đâu, có thể cho ta mượn xem không?
 
Tiết Nặc thấy Hàn Phong không trả lời thì tiếp tục nói.
 
Hàn Phong thấy Tiết Nặc cứ nói hoài, mày liền nhíu lại, Băng Phách Hàn Quang kiếm bởi vì hơn một tháng nay đã bị hắn hấp thu hơn một nửa năng lượng cho nên bây giờ thoạt nhìn ảm đạm hơn trước rất nhiều.
 
Nhưng nhìn biểu hiện bên ngoài thì vẫn là một kiện binh khí đã được tỉ mỉ tạo hình giống như một tác phẩm nghệ thuật, tự nhiên sẽ khiến người khác chú ý.
 
Lúc đầu, Hàn Phong cũng đã lo lắng với thực lực của hắn lúc này mà mang theo một kiện thần khí như thế này ra đường thực sự có chút phiền phức.
 
Nhưng hắn vẫn mang theo, nguyên nhân chủ yếu là do trong Băng Phách Hàn Quang kiếm ẩn chứa năng lượng rất tinh thuần mà hắn có thể dễ dàng hấp thu. Hơn nữa, Băng Phách Hàn Quang kiếm dù sao cũng là một thanh thần khí, bình thường nó đều có thể tự động hấp thu thiên địa nguyên khí để bổ sung năng lượng bị hao tổn.
 
Do đó mang nó theo bên người, tốc độ tu luyện của Hàn Phong cũng nhanh hơn.
 
Mặt khác, Băng Phách Hàn Quang kiếm lúc trước do Hàn Phong vô tình hấp thu năng lượng của nó mà ngoài ý muốn hấp thu một tia hoà hợp, đây cũng có thể gọi là thần khí nhận chủ.
 
Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng Hàn Phong cũng đã kích phát thuộc tính tiềm ẩn bên trong nó.
 
Thuộc tính tiềm ẩn này có cùng một dạng với Thiên Huyền Biến mà Lý Ngọc đã từng sử dụng ở Thiên Thánh đại hội.
 
Sử dụng thuộc tính tiềm ẩn của Băng Phách Hàn Quang kiếm, Hàn Phong có thể trong nhất thời đề cao thực lực của bản thân.
 
Nếu người sử dụng là Nhân giai sẽ trực tiếp tăng lên bốn phẩm, Địa giai thì tăng lên một đến hai phẩm, còn Thiên giai chỉ có thể tăng lượng đấu khí thôi.
 
Tuy nhiên, một khi đã đạt tới Thiên giai, cho dù chỉ là tăng một chút lượng đấu khí đã là một năng lực rất nghịch thiên rồi.
 
Hàn Phong mới đầu cho rằng Thiên Huyền Biến của Thiên Môn đã khiến mọi người khiếp sợ rồi, nhưng không ngờ trong Băng Phách Hàn Quang kiếm cũng cất dấu năng lực như vậy.
 
Bất quá, năng lực tuy mạnh nhưng lại có tác dụng phụ, chính là sau khi hiệu quả của thuộc tính này giải trừ, tác dụng phụ của nó sẽ khiến người sử dụng bị tiêu hao phần lớn thể lực, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục lại được.
 
Năng lực cường đại như vậy, đối với Hàn Phong hiện tại không khác gì có thêm một lá bài bảo mệnh.
 
Với thực lực Nhân giai tứ phẩm hiện tại, một khi thi triển năng lực này của Băng Phách Hàn Quang kiếm, công thêm Tiên Thiên đấu khí vốn có cùng với lực lượng tinh thần hải khủng bố của hắn thì Hàn Phong tự tin dưới Thiên giai hắn có thể quét ngang.
 
Vì vậy, đối với việc Tiết Nặc muốn cầm Băng Phách Hàn Quang kiếm, Hàn Phong tất nhiên không cho phép, hắn nhàn nhạt từ chối:
 
- Xin lỗi, ta còn có việc phải đi trước. Cáo từ!
 
Dứt lời, Hàn Phong liền đứng dậy đi ra khỏi tửu lâu.
 
Với hắn mà nói, ba người này chẳng qua cũng chỉ là người qua đường nên hắn căn bản không muốn nói nhiều.
 
Ba người không ngờ Hàn Phong lại thẳng thừng từ chối như vậy. Cho nên khi Hàn Phong đã ra đến cửa, ba người mới kịp phản ứng lại.
 
Tiết Nặc có chút không cam lòng, thấy bóng lưng Hàn Phong dần biến mất sau cánh cửa liền vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, trong miệng hô lớn:
 
- Này, ngươi chờ một chút! Đừng dễ giận vậy chứ, cho ta mượn xem một chút đi!
 
Hàn Nhạc và Lâm Vị bên cạnh cũng rất bất mãn với thái độ của Hàn Phong, trên mặt hai người đều có vẻ khó chịu, nhưng thấy Tiết Nặc đuổi theo, hai người cũng đành đứng dậy theo sau.
 
Hàn Phong nghe tiếng kêu của Tiết Nặc cũng không quay đầu lại, mà tiếp tục hướng nhai đạo đi tới, nhưng vừa đi được vài bước hắn liền đụng phải hai thân ảnh lực lưỡng.
 
Hai người này Hàn Phong cũng biết, chính là hai gã nam tử khi hắn vừa bước vào tửu lâu đã gặp.
 
- Bằng hữu, cùng chúng ta đi một chuyến thế nào?
 
Một người giở giọng uy hiếp.
 
Hàn Phong cũng không rõ tại sao hai người này lại cản đường hắn:
 
- Các ngươi là ai?
 
Bình Luận (0)
Comment