Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 350


Lúc này Hàn Phong đã có đấu khí Thiên giai ngũ phẩm làm trụ cột, bộ vũ kỹ Thốn Ảnh dưới đấu khí Cửu chuyển Tiên thiên chống đỡ, được hắn sử dụng nhuần nhuyễn, uy lực tăng lên bội lần.
 
Cho dù là đối thủ cường đại như Diệp Vũ cũng có chút không theo kịp thân ảnh Hàn Phong, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một đạo tàn ảnh mờ ảo không ngừng kéo về phía chính mình.
 
Đối với những kẻ nhiều lần muốn khiêu khích Huyền Thiên Tông, trong lòng Hàn Phong từ lâu đã tức giận không nhịn được, hiện tại tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
 
Mỗi một lần công kích đều nhằm thẳng vào vị trí yếu hại của Diệp Vũ.
 
Đấu khí dâng trào như vô cùng vô tận tuôn ra, Cửu chuyển Tiên thiên đấu khí có năng lực khôi phục siêu cường, Hàn Phong căn bản không cần lo lắng những cái khác.
 
Cứ như vậy chịu khổ tự nhiên là Diệp Vũ.
 
Lúc trước đối chiến với Tiêu Chiến, tuy rằng thực lực của hắn thoáng mạnh hơn một phần so với Tiêu Chiến nhưng cũng chỉ có thể hơi chút chiếm thượng phong mà thôi, đồng thời liên tục duy trì thời gian chiến đấu lâu như vậy, hiển nhiên số lượng đấu khí tiêu hao không phải nhỏ.
 
Mà thực lực của Hàn Phong trước mắt nguyên bản mơ hồ mạnh hơn so với hắn, đồng thời không hề để ý tiêu hao liều mạng đánh tới, khiến Diệp Vũ có chút khó có thể chống đỡ.
 
Không được bao lâu đã bị Hàn Phong từng bước từng bước đẩy lui lại.
 
- Bôn Lôi…
 
- Liệt Địa Chưởng…
 
- Khai Sơn Chỉ…
 
….
 
Chiêu thức khác nhau không ngừng từ Hàn Phong biến hóa tung ra, mỗi một lần công kích biến hóa đều khiến Diệp Vũ khổ sở không thể tả.
 
Tuy rằng cuối cùng hắn đều có thể ngăn cản được thế tiến công sắc bén của Hàn Phong, thế nhưng chỉ cần người sáng mắt liền có thể thấy được khuôn mặt Diệp Vũ hiện tại có chút khó coi, trên trán hắn đã rịn ra một tầng mồ hôi mịn, hô hấp cũng trở nên cực kỳ trầm trọng.
 
Mà xung quanh không ngừng truyền tới tiếng đánh nhau rơi vào lỗ tai Diệp Vũ càng khiến hắn trở nên buồn bực.
 
Chẳng qua, công kích của Hàn Phong giống như cuồng phong bão vũ, không hề dành cho Diệp Vũ một chút cơ hội thở dốc.
 
- Ha ha! Thống khoái! Nghĩ không ra Âm Ma Tông dĩ nhiên gặp phải một nhân vật như vậy, đáng tiếc ngày hôm nay gặp phải Lý Thần ta, đã định trước ngươi không thể sống sót rời khỏi nơi này.
 
Trên bầu trời, thanh âm kiêu ngạo của Lý Thần nhanh chóng truyền vào lỗ tai mọi người xung quanh.
 
Hàn Phong phân ra một đạo tinh thần lực, khóe mắt thoáng nhìn liếc qua Lý Thần một cái.
 
Nhất thời phát hiện, không biết từ lúc nào, trên người Dương Thiên Trạch đã xuất hiện mấy vết thương khá nặng, mà khuôn mặt Dương Thiên Trạch cũng đã trở nên cực kỳ khó coi.
 
Hiển nhiên, dưới thế tiến công cường đại của Lý Thần, tông chủ Âm Ma Tông đã bị đả thương không nhẹ, nguy cơ chiến bại hiện rõ.
 
Mà lúc này, không chỉ hai người Diệp Vũ và Dương Thiên Trạch bị hai người Hàn Phong và Lý Thần tấn công mạnh mẽ ép vào xu thế bại tan tác, ngay cả các trưởng lão ngũ đại tông môn khác cũng đều ào ào xuất hiện dấu vết thất bại.
 
Diệp Vũ thoáng quan sát một chút, trong lòng biết rõ lúc này đã mất đi đại thế, cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, chỉ sợ không công đánh mất đi tính mạng quý giá.
 
Suy tư đến đây, trong lòng Diệp Vũ đã xuất hiện ý muốn lui.
 
Dù sao, coi như là mất mặt cũng tốt hơn là mất mạng.
 
Có suy nghĩ này trong đầu, kỳ thực không chỉ riêng một mình Diệp Vũ, Dương Thiên Trạch bên kia cùng với mấy người Hư Linh Tông đều ôm ý nghĩ giống hệt nhau.
 
Chỉ cần từ hành động không ngừng lùi lại phía sau của bọn họ là có thể đoán ra được.
 
Hàn Phong tự nhiên đã nhìn ra được đám người này muốn chạy trốn, thế nhưng Hàn Phong sao có thể để bọn họ thực hiện được mong muốn.
 
Nếu đã đối địch, tự nhiên không có lý do tha cho địch nhân chạy trốn.
 
Hơn nữa Hàn Phong còn muốn bắt sống Diệp Vũ, hi vọng từ trong miệng hắn moi ra được chân tướng vì sao đám người này tới xâm phạm Huyền Thiên Tông.
 
Bởi vậy, tiếp theo, thế tiến công của Hàn Phong trở nên hung hiểm hơn nhiều, không bao lâu, Diệp Vũ đã hoàn toàn rơi vào bị động phòng ngự, thậm chí vô cùng chật vật chống đỡ.
 
Sau một lát, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương, y phục càng rách nát bất kham.
 
Lúc này Diệp Vũ dưới thế tiến công cường đại của Hàn Phong, có vẻ mười phần chật vật bất kham, mái tóc màu trắng đã trở nên vô cùng tán loạn, trên mặt mơ hồ nhìn thấy vài vết máu tươi.
 
Lại thêm một lúc, xung quanh liên tiếp vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.
 
Lập tức nhìn thấy được mấy trưởng lão đến từ ngũ đại tông môn dưới sự liên thủ của nhóm người Phí lão và Bố Lôi Địch giải quyết.
 
Mất đi mấy người này trở ngại, tình huống tiếp theo tự nhiên vô cùng đơn giản.
 
Dưới thế phối hợp tiến công của hai hai cường giả Thiên giai Huyền Thiên Tông và một đầu ma thú Thiên giai, cường giả Thiên giai ngũ đại tông môn liên tiếp bị đánh chết tại chỗ.
 
Cuối cùng chỉ còn lại Dương Thiên Trạch và Diệp Vũ có thực lực mạnh nhất đau khổ chống đỡ, nhưng trong lòng bọn họ đều đã mọc lên ý niệm tuyệt vọng.
 
Về phần các đệ tử ngũ đại tông môn nguyên bản chiến ý bay cao, sau khi nhìn thấy các trưởng lão thường ngày giống như thần minh trong tưởng tượng của bọn họ liên tục ngã xuống.
 
Trong lòng mọi người đều không thể nhịn được hiện lên khiếp đảm.
 
Mà theo cỗ khiếp đảm này lan tràn toàn bộ chiến trường, đám đệ tử ngũ đại tông môn lập tức mất đi ý chí chiến đấu.
 
Trong đó có vài tên đệ tử thấy tình huống không ổn, bắt đầu lui về phía chân núi, mà có người dẫn đầu, tự nhiên có người theo sau, thẳng cho tới cuối cùng, đám đệ tử này hoàn toàn không có lòng ham chiến, ào ào không quay đầu chạy thẳng xuống dưới chân núi.
 
Đông đảo đệ tử bên phía Huyền Thiên Tông cùng với đệ tử liên minh thấy vậy, tinh thần đại chấn, cơ hội đánh rắn giập đầu tốt như vậy, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha.
 
Thậm chí căn bản không cần tiếng đàn phụ trợ, mọi người phảng phất giống như ăn phải thuốc kích thích, ào ào dẫn động đấu khí toàn thân, nhanh chóng đuổi theo đám người chạy trối chết.
 
Chỉ vài lần hô hấp, toàn bộ chiến trường giống như địa ngục, không ngừng xuất hiện tay chân đứt gãy, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng.
 
Nhưng trong lòng mọi người không hề có chút cảm giác thương hại đồng tình, nếu như không phải cuối cùng Hàn Phong chạy tới đúng lúc, hôm nay trận chiến này chỉ sợ bọn họ triệt để tan tác.
 
Mà một khi bọn họ thất bại, như vậy tin tưởng đám người hiện tại muốn chạy trốn này nhất định sẽ không đơn giản buông tha cho bon họ.
 
Tình hình phía dưới, Dương Thiên Trạch và Diệp Vũ căn bản không rảnh bận tâm, bây giờ hai người bọn họ bị hơn mười cường giả Thiên giai vây kín chặn đường, cũng đã triệt để mất đi tâm tư phản kháng.
 
Hàn Phong lạnh lùng đứng trước mặt Diệp Vũ, hai mắt nhìn không ra bất cứ ba động gì hỏi:
 
- Diệp Vũ trưởng lão, hiện tại có thể nói cho ta biết nguyên nhân chân chính các ngươi tiến đánh Huyền Thiên Tông chúng ta hay không?
 
- Hừ! Ta chính là nhị trưởng lão Trọng tài giả, các ngươi dám đối với ta như vậy, không sợ sau này Trọng tài giả sẽ trả thù hay sao?
 
Diệp Vũ vẫn như cũ không từ bỏ ý định nói.
 
Nỗ lực dùng uy danh Trọng tài giả để uy hiếp đám người Hàn Phong.
 
Chẳng qua, Hàn Phong sao có thể e ngại hắn, trên mặt hiện lên nụ cười khinh miệt, nhàn nhạt nói:
 
- Ta xem ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn! Về phần Trọng tài giả, ngay sau không chừng ta muốn đích thân tới bái phỏng!
 
Nghe vậy, trong lòng Diệp Vũ phát lạnh, hiểu rõ bản thân hôm nay chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, không khỏi sắc mặt tái xám như tro tàn.
 
Mà ngay khi Hàn Phong dự định tiến thêm một bước dò hỏi, đột nhiên phía trên bầu trời Huyền Thiên Tông xuất hiện dòng xoáy cực mạnh.
 
Dòng xoáy xuất hiện lập tức hấp dẫn sức chú ý của tất cả mọi người, thậm chí Hàn Phong còn có thể cảm nhận được bên trong dòng xoáy có một cỗ khí tức khiến người khác hít thở không thông.
 
Bình Luận (0)
Comment