Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 351


Dòng xoáy đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
 
Mà lúc cảm nhận được bên trong dòng xoáy truyền tới uy áp dâng trào mãnh liệt, khuôn mặt Hàn Phong và đám người xung quanh hiện rõ vẻ ngưng trọng.
 
Đúng lúc này, từ bên trong dòng xoáy, đột nhiên truyền ra thanh âm già nua.
 
- Đã lâu không ra ngoài đi đi lại lại, tựa hồ có người không để Trọng tài giả vào mắt rồi!
 
Thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm trầm trọng, mà từ trong thanh âm này, Hàn Phong có thể cảm thụ được một tia uy áp khó có thể chống đối.
 
Một tia uy áp này để Hàn Phong phải nhíu mày thật sâu.
 
Ngược lại nguyên bản khuôn mặt Diệp Vũ đá xám như tro tàn, nhưng sau khi nghe được thanh âm tràn ngập uy áp vô cùng vô tận, khuôn mặt chuyển thành kinh hỉ.
 
Mà đám người Lý Thần nghe được thanh âm, tâm thần chấn động.
 
Dĩ nhiên không ai có thể chỉ bằng thanh âm khiến cho tất cả các cường giả Thiên giai phải sợ hãi, nhưng một phần thực lực, uy áp này thực sự khiến họ khó có thể tưởng tượng.
 
Mà lúc này, thanh âm thình lình phát ra một lần nữa chậm rãi xuất hiện:
 
- Các vị, có thể nhìn vào mặt mũi của ta, việc hôm nay dừng lại tại đây!
 
Thanh âm bình thản lại tràn ngập uy nghiêm, phảng phất giống như đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
 
Lúc này, mọi người tự nhiên phản ứng, tình huống đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ là tới hướng về phía bọn họ.
 
Mà lúc này, Tiêu Chiến nguyên bản cúi đầu trầm tư suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn phiến dòng xoáy không xa, giật mình nói:
 
- Ngươi là Tiêu Nam Quân!
 
- Tiêu Nam Quân?
 
Mọi người nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến, hiển nhiên đối với việc Tiêu Chiến nhận ra người kia có chút giật mình.
 
Mà lúc này, trong dòng xoáy chậm rãi xuất hiện một bóng người mờ ảo, chỉ là mọi người vẫn như cũ không thể nhìn rõ chân diện mục.
 
Mà lúc nghe được thanh âm Tiêu Chiến, bóng ảnh người nọ chậm rãi cười khẽ hai tiếng, lập tức dùng thanh âm bình thản không chút gợn sóng, chậm rãi nói:
 
- Nghĩ không ra, nhiều năm như vậy còn có người nhớ rõ tục danh của lão phu! Xem khí tức của ngươi, hẳn là người Tiêu gia đúng không?
 
- Hừ! Quả nhiên là ngươi!
 
Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn bóng người trên bầu trời, lạnh giọng nói:
 
- Nghĩ không ra ngươi còn sống!
 
- Tiêu cung phụng, ngươi nhận ra lai lịch người này?
 
Hàn Phong đứng bên cạnh có chút nghi hoặc hỏi.
 
Mà Tiêu Chiến thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cũng bình tĩnh lại, nhàn nhạt mở miệng giải thích nói:
 
- Người này là phản đồ của hoàng thất chúng ta, tên là Tiêu Nam Quân, đã từng là một cường giả Thiên giai ngũ phẩm!
 
Nghe vậy, tất cả mọi người cả kinh, nguyên lai người nọ là phản đồ hoàng thất, đây quả thực là một chuyện mọi người chưa từng nghe nói qua.
 
Bất quá, Hàn Phong nhanh chóng hiểu ra, nói vậy những chuyện này đều là bí mật hoàng thất, xảy ra loại chuyện này, hoàng thất tự nhiên phong tỏa mọi tin tức, mọi người không hề nghe nói qua cũng là chuyện bình thường.
 
Chỉ là, nếu như Tiêu Nam Quân là phản đồ hoàng thất, lúc này lại xuất hiện tại đây, rốt cuộc muốn làm gì? Mà nghe khẩu khí, tựa hồ có chút quan hệ cùng với đám người Trọng tài giả kia.
 
Mà ngay lúc Hàn Phong vẫn đang không giải thích được, Tiêu Nam Quân lại mở miệng một lần nữa, chỉ là lúc này tâm tình của hắn đã nhiều hơn một tia ba động.
 
- Tiêu Nam Quân! Cái tên người ta hoài niệm cỡ nào a!
 
Dừng lại một chút, Tiêu Nam Quân lại tiếp tục nói:
 
- Hiện tại tên gọi của lão phu là Diệt Hoàng, chính là đại trưởng lão Trọng tài giả, hôm nay ta muốn dẫn người của Trọng tài giả đi, chư vị có ý kiến gì?
 
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người biến đổi.
 
Tiêu Nam Quân! Không, hiện tại hẳn là Diệt Hoàng! Lời nói này của Diệt Hoàng, rất hiển nhiên không để mọi người vào trong mắt, trong giọng nói tràn ngập bá đạo vào kiêu ngạo ngập trời.
 
Người trước tiên không nhịn được là Lý Thần.
 
- Mặc kệ ngươi là Tiêu Nam Quân hay Diệt Hoàng, lẽ nào chỉ bằng một bộ giả thần giả quỷ của ngươi đã nghĩ muốn mang đi hai người trong tay chúng ta? Khẩu khí của các hạ quá lớn rồi!
 
Lời nói của Lý Thần cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người.
 
Tuy rằng không biết thực lực của Diệt Hoàng rốt cuộc đến mức nào, thế nhưng bên phía bọn họ không phải chỉ có một cường giả Thiên giai, sao phải sợ một người đối phương.
 
Chỉ là trong lòng Hàn Phong hiện tại nhiều hơn người khác một tia ngưng trọng.
 
Diệt Hoàng đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nếu như hắn có thể nói ra lời kiêu ngạo như vậy, Hàn Phong tin tưởng hắn tuyệt đối có cơ sở để tự tin.
 
Quả nhiên, đúng như suy nghĩ trong đầu Hàn Phong, lời nói của Diệt Hoàng phát ra lập tức khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
 
- Các ngươi đã không muốn thả người, vậy lão phu không thể làm gì khác hơn là chính mình động thủ!
 
Theo lời nói của Diệt Hoàng vừa dứt, dòng xoáy đột nhiên rung động mãnh liệt, theo sau đó, từng đạo thiên lôi hướng về phía mọi người oanh kích thẳng xuống.
 
Thiên lôi đột nhiên xuất hiện khiến cường giả Thiên giai ở đây càng thêm hoảng sợ.
 
Mọi người ở đây không phải kẻ ngu ngốc, đều cảm thụ được trong thiên lôi ẩn chứa năng lượng cực kỳ kinh khủng.
 
Trong nháy mắt, mọi người đều tự động vận đấu khí, chống đỡ thiên lôi đang không ngừng công kích.
 
Mà lúc này, trong lòng mọi người đã khiếp sợ tới mức không thể nào hình dung được.
 
Tuy rằng thực lực Hàn Phong tăng mạnh, thế nhưng đối mặt với thiên lôi cuồn cuộn đánh tới cũng chỉ có thể tạm lánh phong mang, thế nhưng nội tâm của hắn lại một lần nữa khiếp sợ thực lực của Diệt Hoàng.
 
Có thể đồng thời áp bức nhiều cường giả Thiên giai tới mức như này, chỉ cần phần uy năng trước mắt đã không phải cường giả Thiên giai bình thường có thể làm được.
 
Trong ấn tượng của Hàn Phong, có thể sở hữu năng lực cường đại như vậy, đồng thời có thể thao túc pháp tắc tự nhiên tiến hành công kích, ít nhất… ít nhất phải có tu vi Thiên giai lục phẩm trở lên.
 
Mà nhìn thực lực của Diệt Hoàng, chỉ sợ không chỉ đơn thuần là Thiên giai lục phẩm.
 
Hắn tin tưởng, một cường giả Thiên giai lục phẩm, tuyệt đối không thể đồng thời kìm chế nhiều cường giả Thiên giai như vậy, phải biết rằng, trong đó, bao gồm chính bản thân hắn, tổng cộng có tới ba cường giả Thiên giai ngũ phẩm.
 
Thiên lôi liên tiếp đánh xuống đã khiến chúng đệ tử Huyền Thiên Tông và đệ tử Minh quân phải khiếp sợ run rẩy.
 
Những đệ tử này đã bao giờ gặp phải tình cảnh chấn động tới như vậy, cái miệng lớn há to, đều trợn trừng hai mắt sững người nhìn tất cả phát sinh.
 
Thậm chí ngay cả chuyện tình truy sát hàng ngũ đang trốn chạy hàng loạt cũng đã bị vứt hẳn ra khỏi đầu.
 
Lúc này Vệ Trạch đi tới bên cạnh Niếp Ngôn, vẻ mặt chấn động nhìn bầu trời, có chút gian nan nuốt nước bọt, thì thào nói:
 
- Này… Đây rốt cuộc là sao? Lực lượng thật đáng sợ!
 
Mà Niếp Ngôn lại rất bình tĩnh nhìn bầu trời, không trả lời câu hỏi của Vệ Trạch, thế nhưng trong con mắt từ đầu tới cuối không hề có chút sợ hãi nào, hiện tại đã lộ một tia quang mang, hiển nhiên đối với lực lượng thiên địa uy hiếp vô hạn này cảm thấy mười phần kinh ngạc.
 
Thiên lôi liên tiếp đánh xuống, vài cường giả Thiên giai lấy Hàn Phong dẫn đầu, tất cả đều có chút chật vật bất kham.
 
May mắn chính là, công kích của lôi đình không hề có quy tắc, mọi người tránh né coi như tương đối dễ dàng.
 
Chỉ bất quá, thời điểm mọi người phục hồi lại tinh thần, ngoài ý muốn phát hiện ra, hai người Diệp Vũ và Dương Thiên Trạch nguyên bản bị bọn họ bắt giữ, lúc này đã bị một cỗ lực lượng không tên hút vào trong dòng xoáy.
 
Hàn Phong nhìn đến đây, khuôn mặt không khỏi biến đổi.
 
Những người bên cạnh càng giận tới tái mặt, không vì cái khác, nếu như truyền ra ngoài, có người dĩ nhiên dựa vào thực lực bản thân, dưới sự liên thủ của bọn họ, còn có thể cứu người đi, vậy không cần nghi ngờ chính là một cái bạt tai lớn nhất.
 
Đối với những cường giả Thiên giai thành danh đã lâu này mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể chịu đựng được.
 
Chỉ là, lúc mọi người bị Diệt Hoàng thao túng thiên lôi kinh sợ, trong lòng tuy ràng lo lắng, nhưng cẩn thận không dám tùy tiện tiến bước.
 
Ai biết, Diệt Hoàng còn có thủ đoạn nào khác, vạn nhất bọn họ tùy tiện đi tới, không chừng chết như thế nào cũng không biết.
 
Mà thời điểm mọi người do dự, tại phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
 
Mọi người đầu tiên sửng sốt, lập tức thấy rõ chân diện mục của thân ảnh kia.
 
- Tiểu Bạch?
 
Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn tiểu Bạch, không rõ vì sao lúc này nó lại đột nhiên chạy ra.
 
Mà Tiểu Bạch không hề để ý tới ánh mắt không thể giải thích được của mọi người, cái đầu của nó nghiêng nhìn vào trong dòng xoáy.
 
Ngay sau đó, Hàn Phong liền thấy, toàn bộ lớp lông trơn mềm sáng bóng trên người Tiểu Bạch đột nhiên dựng thẳng lên, mà thân thể nhìn như có vẻ nhu nhược bắt đầu run nhè nhẹ.
 
Theo sau đó là tiếng hổ gầm vang vọng khắp thiên địa.
 
Theo tiếng hổ gầm này, quang mang trên người Tiểu Bạch bùng phát, từng đạo uy áp vốn thuộc về ma thú Thiên giai phô thiên cái địa tràn khắp bốn phương tám hướng.
 
Mọi người đều không rõ ràng vì sao Tiểu Bạch lại có biến hóa như vậy, thế nhưng tất cả đều bị uy áp vô cùng vô tận nó phát ra bức lui lại mấy bước.
 
Hàn Phong lại có chút khiếp sợ nhìn biến hóa của Tiểu Bạch, trong lòng nhiều hơn một phần hiếu kỳ, cũng có chút lo lắng.
 
Lúc này, khí thế trên người Tiểu Bạch không ngừng kéo lên, một tiếng hổ gầm rung trời không ngừng từ trong miệng của nó truyền ra.
 
Mà một tiếng hổ gầm này khiến dòng lôi điện trên bầu trời và dòng xoáy bị chấn động có chút tán loạn.
 
Lúc này, thanh âm của Diệt Hoàng một lần nữa vang lên, bất quá trong giọng nói tràn ngập một tia nghi hoặc.
 
- Ma thú thiên giai? Không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải!
 
Diệt Hoàng giống như thì thào tự nói:
 
- Súc sinh, lẽ nào ngươi cho rằng lấy lực lượng của ngươi có thể ngăn cản ta sao?
 
Tiếng nói của Diệt Hoàng vừa dứt, ngay sau đó vài đạo thiên lôi lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân biệt trực tiếp bổ lên người tiểu Bạch.
 
Thấy một màn như vậy, trong lòng Hàn Phong không khỏi lo lắng, thân ảnh khẽ động, liền chạy như bay về phía tiểu Bạch, trong miệng càng lo lắng hô:
 
- Tiểu Bạch, trở về!
 
Chỉ là, Diệt Hoang hiển nhiên không muốn để Hàn Phong tới gần, lại một đạo thiên lôi bổ về phía Hàn Phong.
 
Uy lực thiên lôi tuy mạnh, nhưng cũng không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với Hàn Phong, thế nhưng đã mạnh mẽ ngăn cản Hàn Phong tiếp cận, khó tiến thêm nửa bước.
 
Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Bạch rơi vào màn thiên lôi tầng tầng lớp lớp, liên tiếp bổ trúng.
 
Thấy một màn như vậy, mấy người Tiêu Linh cùng với Trầm Ngọc đều không dám tin tưởng che miệng lại.
 
Tuy rằng tiểu Bạch là ma thú Thiên giai, thế nhưng đã ở chung với nhau lâu ngày, tiểu Bạch sớm trở thành đồng bạn tốt nhất, trong ấn tượng của các nàng, Tiểu Bạch chỉ là một đầu ma thú mười phần bình thường, có chút nghịch ngợm mà thôi.
 
Bởi vậy, lúc này nhìn thấy Tiểu Bạch gặp nạn, mọi người đều lo lắng không ngớt.
 
Mà trong màn thiên lôi trùng điệp, tiểu Bạch tỏa quang mang màu trắng cũng phát sinh vài tiếng rống giận giống như thống khổ.
 

 
Tiếng thiên lôi nổ vang cùng với tiếng Tiểu Bạch rống giận giao thoa vang vọng khắp không gian,
 
Mà Hàn Phong cách đó không xa lo lắng trợn mắt muốn nứt ra.
 
Tuy rằng Tiểu Bạch chỉ là một đầu ma thú, thế nhưng từ khi Hàn Phong tiến vào U Ám Sâm Lâm tới giờ, nó vẫn luôn đi theo hắn.
 
Tuy rằng Tiểu Bạch thường ngày rất nghịch ngợm, lại thích ăn vụng đan dược hắn luyện chế ra, nhưng đối với Hàn Phong mà nói, Tiểu Bạch không chỉ là sủng vật của hắn, mà còn là bằng hữu tốt nhất.
 
Hắn còn nhớ rõ, trước kia Tiểu Bạch tại Hồng Diệp thành đã từng cứu tính mệnh của hắn.
 
Lúc này thấy Tiểu Bạch rơi vào hiểm cảnh, trong lòng Hàn Phong tất nhiên lo lắng vạn phần, vài lần muốn xông lên giải cứu Tiểu Bạch.
 
Thế nhưng thiên lôi không ngừng phủ xuống trên đầu hắn lại mạnh mẽ ngăn cản bước tiến, thậm chí bức hắn không ngừng thối lui.
 
Mấy người Phí lão phía sau nhìn thấy bộ dáng Hàn Phong liền vội vàng chạy tới, kéo Hàn Phong lại.
 
- Hàn Phong, không nên xung động! Đi tới như vậy cũng chỉ là chịu chết vô ích!
 
Phí lão trầm giọng khuyên nhủ.
 
Bố Lôi Địch và Lý Thần bên cạnh cũng đang khuyên nhủ.
 
Hàn Phong làm sao không biết ba người nói có lý, thế nhưng hắn cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Bạch rơi vào hiểm cảnh như vậy.
 
Bất quá, đúng lúc này, Lý Thần bên cạnh đột nhiên nhắc nhở nói:
 
- Hàn Phong, ngươi bình tĩnh một chút, nhìn tình huống của Tiểu Bạch tựa hồ có chút không bình thường.
 
Nghe vậy, Hàn Phong ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tĩnh tâm nhìn về phía Tiểu Bạch.
 
Mà Tiểu Bạch lúc này đã hoàn toàn bị thiên lôi không ngừng đánh xuống bao phủ bên trong, bất quá quang mang màu trắng trên người nó không bởi vậy mà yếu đi, ngược lại còn đang có xu thế bành trướng mạnh mẽ hơn.
 
Mặt khác, Hàn Phong tỉ mỉ nghe ngóng, phát hiện tiếng rống giận dữ của Tiểu Bạch, ngoài trừ bao hàm một tia thống khổ, trong đó còn kèm theo một tia hưng phấn.
 
Điều này ngoại trừ Hàn Phong ở chung lâu ngày với Tiểu Bạch ra, chỉ sợ không ai có thể phát hiện được.
 
Nhìn tới lúc này, Hàn Phong dần dần tỉnh táo lại, đứng một chỗ tỉ mỉ quan sát biến hóa trên người Tiểu Bạch.
 
Tuy rằng Tiểu Bạch là ma thú Thiên giai, thế nhưng từ khi đi theo Hàn Phong liền biểu hiện trí tuệ cực cao. Hàn Phong nhất thời hiểu rõ, Tiểu Bạch tất nhiên sẽ không ngốc tới mức vô duyên vô cớ một mình đi đối mặt với Diệt Hoàng kinh khủng kia.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
 
Mà lúc này, Diệt Hoàng trong dòng xoáy, nhìn thấy Tiểu Bạch chịu dựng nhiều thiên lôi công kích tới như vậy còn có thể đứng vững, không khỏi kinh hãi.
 
- Súc sinh này có cổ quái! Dĩ nhiên không sợ thiên lôi của ta?
 
Diệt Hoàng thì thào tự nói.
 
Giống như không là thật, Diệt Hoàng tiện tay khống chế vài đợt thiên lôi bổ xuống.
 
Lúc trước thiên lôi đều là màu trắng, mà thiên lôi bổ lên người Tiểu Bạch hiện tại đã dần dần chuyển sang màu tím.
 
Có thể thấy được uy lực của nó đã trở nên càng mạnh mẽ hơn.
 
Bất quá, vài đạo thiên lôi màu tím đánh xuống, tiếng rống giận của Tiểu Bạch ngược lại biến mất không còn.
 
Mà lúc này, quang mang màu trắng trên người nó càng trở nên chói mắt.
 
Khí tức uy áp nguyên bản phát tán rộng khắp, theo vài đạo thiên lôi phủ xuống càng trở nên cường thịnh.
 
Thấy Tiểu Bạch có biến hóa này, trong đầu Hàn Phong liền có chút hiểu ra, biết Tiểu Bạch tất nhiên xảy ra biến hóa gì đó.
 
Cảm thụ được khí thế trên người Tiểu Bạch không ngừng kéo lên, Hàn Phong từ từ yên lòng.
 
Bình Luận (0)
Comment