Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 463


Hàn Phong thấy vậy không khỏi giận dữ nói:
 
- Diệp Võ Hoàng, ngươi làm vậy là có ý gì?
 
Diệp Võ Hoàng lạnh nhạt nói:
 
- Ta chỉ thấy bà ta mạnh miệng, nên muốn dạy cho một bài học thôi, nhưng xem ra những người này dù có đánh cũng không chịu nói thật, nên đích thân ta sẽ nói cho ngươi biết thứ ta muốn!
 
Nghe vậy, Hàn Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
 
Diệp Võ Hoàng dừng lại một lúc, thản nhiên nói:
 
- Thứ ta muốn, đối với các ngươi mà nói chẳng có tác dụng gì, chính là tứ diệu thạch mà tứ diệu các trấn thủ!
 
- Tứ diệu thạch?
 
Hàn Phong lẩm bẩm.
 
Tứ diệu thạch là cái gì, hắn chưa từng nghe qua, quay đầu nhìn bọn Triệu Vô Cực, cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu.
 
Diệp Võ Hoàng dường như cũng nhìn thấy biểu tình mị hoặc của mọi người, tiếp tục chậm rãi nói:
 
- Tứ diệu thạch là gì các ngươi không cần biết, bây giờ trong tay ta đã có ba trong bốn viên, chỉ còn duy nhất thủy diệu thạch do Băng Tuyết Các bảo hộ thì vẫn nằm trong tay Mộ Tuyết, chỉ cần ngươi khiến bà ta giao thủy diệu thạch ra đây, ta sẽ nhận đáp ứng ngươi, thả họ ra. Diệp Võ Hoàng ta từ xưa đến nay nói một là một, chưa từng nuốt lời, ta tin điểm này Triệu Vô Cực rõ hơn ai hết.
 
Diệp Võ Hoàng vừa dứt lời, Mộ Tuyết rõ ràng đã khí xuất nhiều khí vào ít đột nhiên ngẩng đầu, gằn giọng nói:
 
- Diệp Võ Hoàng, ngươi đừng có nằm mơ, cho dù Băng Tuyết Các có bị hủy dưới tay ta thì ta cũng không giao thủy diệu thạch cho ngươi đâu.
 
Nói đến đây, Mộ Tuyết đột nhiên nhìn Hàn Phong nói:
 
- Hàn Phong, các ngươi không cần lo cho ta, mau rời khỏi đây, thủy diệu thạch ta quyết không giao ra đâu, nếu không đến lúc đó không chỉ có tứ các bọn ta và các ngươi, mà cả đại lục này sẽ rơi vào đại nạn vô tận.
 
Nghe hai người nói chuyện, Hàn Phong càng hiếu kì về tứ diệu thạch hơn, rốt cục là thứ gì, sao lại có thể uy hiếp đến cả đại lục. Nhưng đúng là hắn không biết tứ diệu thạch là gì, đành nói:
 
- Diệp Võ Hoàng, ta không biết tứ diệu thạch là gì, nhưng hôm nay đã đến đây rồi, ta nhất định phải cứu Mộ các chủ và các vị trưởng lão, nếu như ngươi cứ cố chấp không chịu thả người, hôm nay chỉ có chiến mới có thể giải quyết!
 
Hàn Phong cũng không còn cách nào khác, nếu như không thể khai thông, mà Mộ Tuyết lại đang nằm trong tay Diệp Võ Hoàng, cứ thế này bọ họ chỉ càng lúc bị động, đã vậy, Hàn Phong chỉ còn cách không ăn được thì đạp đổ, như vậy may ra còn một chút cơ hội.
 
Rõ ràng, Diệp Võ Hoàng cũng biết ý đồ của Hàn Phong, lạnh giọng nói:
 
- Nếu đã vây, đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, hôm nay ra sẽ cho tất cả các ngươi chết ở đây, như vậy dù không cần tứ diệu thạch, Võ Hoàng điện ta vẫn là chủ thiên hạ.
 
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!
 
Hàn Phong trả lời không chút khách khí.
 
Hai người nói chuyện quyết liệt như vậy, chứng tỏ trận đại chiến sắp bắt đầu.
 
Đúng lúc đó, bốn phía xung quanh Băng Cung sản sinh vô số đường không gian vặn xoắn.
 
Từ trong không gian vặn xoắn đó, xuất hiện thêm nhiều bóng người nữa.
 
Nhìn những bóng người này, đồng tử của mọi người không khỏi co rút lại.
 
Rõ ràng, đây đều là những đệ tử của Võ Hoàng Điện.
 
Sau khi những đệ tử này xuất hiện, lại có thêm nhiều bóng người nữa, chỉ cần nhìn qua y phục cũng biết chúng đều đến từ Võ Hoàng Điện.
 
Tiêu Chiến phía sau Hàn Phong, thân là nhân vật chủ chốt của hoàng thất, nhận ta một bộ phận những người trong số đó, không khỏi ngỡ ngàng nói:
 
- Là Nam lâm Thẩm gia, còn có Bắc nguyên Mặc gia.
 
Nhìn những người này xuất hiện, mọi người không khỏi giật mình, đây rõ ràng là một trận ác chiến.
 
Đợi tất cả xuất hiện hết, Diệp Võ Hoàng mới lớn tiếng cười lớn, nói:
 
- Sao, bây giờ thì ngươi còn nghĩ các ngươi có thể đối phó với ta được không?
 
Hàn Phong căn bản chẳng thèm quan tâm, quay đầu nhìn Triệu Vô Cực.
 
Triệu Vô Cực cũng chán nản lắc lắc đầu, xem ra không còn cách nào khác.
 
Đoạn Bác Minh tiến lên phía trước, khuôn mặt vốn đã đầy nếp nhăn lúc này càng trở nên nhăn nheo hơn.
 
Thấy Đoạn Bác Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, rừng người dày đặc không khỏi giật mình, khoảnh khắc đó, chúng cảm thấy rất nhiều thiên giai cường giả khí tức đang tỏa ra từ phía đối phương, hơn nữa, số khí tức đó không hề thua kém bọn chúng.
 
Mặc dù, Đoạn Bác Minh trên danh nghĩa là người lãnh đọa hành động lần này, nhưng sau khi nhìn biểu hiện của Hàn Phong và Triệu Vô Cực, Đoạn Bác Minh cũng rất thông minh hỏi ý kiến của hai người họ trước.
 
Dù sao thực lực của hai người họ cũng hơn hẳn ông, hơn nữa, nếu như đại chiến bắt đầu, Hàn Phong và Triệu Vô Cực tuyệt đối là chủ lực bên họ, đương nhiên phải nghe ý kiến của hai người.
 
- Người bạn nhỏ Hàn Phong, Triệu tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu như mạo hiểm tiến công, chỉ e Mộ Dung các chủ và trưởng lão tứ các sẽ gặp nạn.
 
Đoạn Bác Minh chần chừ một lúc, sau đó nói.
 
Những gì Đoạn Bác Minh nói, Hàn Phong đương nhiên hiểu, chỉ có điều bây giờ bọn họ chẳng còn cách nào khác, chỉ sợ bọn Mộ Tuyết vẫn không thể thoát được khỏi tay Diệp Võ Hoàng.
 
Như vậy, bất luận bọn họ có ra tay hay không, Mộ Tuyết đều không có quyền lựa chọn.
 
Đúng lúc này, Diệp Võ Hoàng lại lên tiếng:
 
- Hàn Phong, ta cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi khiến Mộ Tuyết chủ động nói thủy diệu thạch ở đâu, ta sẽ để các ngươi rời khỏi đây.
 
- Xem ra Diệp Võ Hoàng rất quan tâm đến tứ diệu thạch, không biết tứ diệu thạch rốt cục là thứ gì?
 
Hàn Phong nhíu mày nói.
 
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực, người từ nãy đến giờ chẳng nói gì, đột nhiên lên tiếng, trầm giọng nói:
 
- Hàn Phong, ta biết cột trụ và quang mang màu đen trói bọn Mộ Tuyết là cái gì rồi!
 
Trong ánh mắt nghi hoặc của Hàn Phong, Triệu Vô Cực lên tiếng giải thích:
 
- Một ngàn năm trước, Đại Viêm đế quốc ta thường xuyên dùng thứ đó để trừng phạt những cường giả có tu vi cực cao, quang mang đó không ngừng tiêu hao năng lượng bên trong cơ thể người bị trói, khiến họ trong một thời gian ngắn mất đi toàn bộ sức lực.
 
Hàn Phong nghe vậy, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn, hỏi tiếp:
 
- Diệp Võ Hoàng tại sao lại dùng loại cực hình này, với sự am hiểu của mình, đáng lẽ hắn phải biết thân phận của ông một ngàn năm trước chứ, sao lại phạm sai lầm này?
 
Bị Hàn Phong hỏi vậy, Triệu Vô Cực lắc đầu không giải thích thêm, nói:
 
- Diệp Võ Hoàng giảo hoạt lắm, chẳng ai đoán được hắn thực sự đang nghĩ gì, nhưng, loại cực hình này ta biết cách phá giải, các ngươi nhìn thấy thứ dài dài đang đâm vào ngực họ chứ, đó là hắc cực châm dùng để khống chế năng lượng trong người họ.
 
- Vậy chúng ta phải cứu họ thế nào?
 
Hàn Phong hỏi, đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất, cho dù hôm nay hắn có an toàn rời khỏi đây, nhưng nếu như bọn Mộ Tuyết chết, có khác gì bọn hắn đã thất bại, nên lúc nghe Triệu Vô Cực nhắc đến việc Đại Viêm đế quốc đã từng dùng qua lại cực hình này, Hàn Phong lập tức nghĩ đến thân phận hoàng tử Đại Viêm đế quốc cuối cùng của Triệu Vô Cực.s
 
Một ngàn năm trước, Triệu Vô Cực không chỉ là hoàng tử của Đại Viêm đế quốc mà còn là thiên tài hiếm có. Trước khi Đại Viêm đế quốc diệt vong, ông vẫn chưa học qua bất cứ võ kì gì, nhưng nếu đề cập đến các loại lĩnh vực, các loại hình pháp, hình phạt của Đại Viêm đế quốc, Triệu Vô Cực đều biết rất rõ.
 
Nên bây giờ nhìn bọn Mộ Tuyết bị dùng hình pháp, đương nhiên nhận ra.
 
Nghe Hàn Phong hỏi, ngữ khí có chút lo lắng, Triệu Vô Cực nói nhanh:
 
- Muốn cứu được bọn Mộ Tuyết, nhất định phải loại bỏ được hắc cực châm trên người họ, những quá trình rút ra vô cùng nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, chúng ta cũng bị nguy hiểm tính mạng.
 
Bình Luận (0)
Comment