Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 464


Không đợi Hàn Phong lên tiếng, Triệu Vô Cực nói tiếp:
 
- Muốn rút hắc cực châm, đầu tiên phải có tu vi mạnh hơn bọn Mộ Tuyết, như vậy lúc rút ra, mới không bị năng lượng trong người họ phản ứng, như vậy không chỉ không cứu được họ mà còn gặp nguy hiểm giống như họ.
 
Nghe vậy, Hàn Phong níu mày, chán nản nói:
 
- Bên mình không có nhiều người có tu vi cao hơn bọn Mộ Tuyết, ta ông cộng thêm Đoạn lão tiên sinh và Tiêu Chiến hai thiên giai ngũ phẩm, miễn cưỡng cũng chỉ có bốn, những người còn lại thực lực vẫn thấp hơn Mộ Tuyết vài phần.
 
Đoạn Bác Minh bên cạnh tiếp lời:
 
- Thêm nữa, nếu như bốn người chúng ta cùng đi cứu Mộ các chủ, đến lức đó bọn họ cùng ra tay, ta sợ những người các không thể chống đỡ nổi.
 
Hàn Phong cũng lo lắng điểm này, với lực lượng trước mắt, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang cơ, thậm chí còn yếu hơn đối phương vài phần.
 
Còn bên Băng Cung, vẫn còn một Diệp Võ Hoàng tu vi khó đoán nữa, ngay cả Triệu Vô Cực cũng không thể đoán ra thực lực hiện tại của Triệu Vô Cực,
 
Thứ không thể nhìn rõ, chính là thứ khiến người ta cảm thấy lo lắng nhất.
 
Nhưng, đúng lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên có chút lo lắng nói:
 
- Vậy để ta nghĩ cách chặn hắn lại, sau đó các ngươi tranh thủ cơ hội làm theo những gì ta nói, cứu họ.
 
- Nhưng, một mình tiền bối có thể chặn được nhiều người như vậy không, mặc dù nhân số của ta cũng không ít, nhưng Diệp Võ Hoàng từ nãy đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
 
Hàn Phong kinh ngạc nói.
 
Triệu Vô Cực trầm giọng nói:
 
- Lúc nãy khi giao thủ với hắn, mặc dù không nhìn ra được thực lực thật sự của Diệp Võ Hoàng, nhưng ta có thể cảm nhận được một tia khác thường, dường như Diệp Võ Hoàng không ở trong Băng Cung, nói cách khác, người trong Băng Cung không phải Diệp Võ Hoàng.
 
- Diệp Võ Hoàng không ở đây?
 
Hàn Phong giật mình, nhưng với năng lực của Triệu Vô Cực, hắn vẫn lựa chọn tin những gì Triệu Vô Cực nói.
 
Bởi vì thời gian quá gấp rít, Hàn Phong và Triệu Vô Cực không có thời gian bàn bạc nhiều, Triệu Vô Cực nhanh chóng hướng dẫn phương pháp giải trừ hắc cực châm cho bọn Hàn Phong.
 
Đúng lúc này, Nam lâm Thẩm gia, Bắc nguyên Mặc gia, cộng thêm vô số tiểu thế lực sau lưng hình như cũng nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng tấn công về phía đối phương.
 
Thấy vậy, Triệu Vô Cực vội vàng di chuyển, lao như tên bắn về phía đám đông, Đoạn Bác Minh đúng lúc này phát tín hiệu, hai mươi mấy thiên giai cường giả sau lưng cộng thêm một tốp địa giai cao thủ sau lưng đồng loạt khởi động.
 
Nhân lực hai bên cuồn cuộn như bão lũ, chớp mắt đã thấy hòa làm một.
 
Vố sỗ đấu khí bay ra, hàn nguyên vốn dĩ bình lặng bây giờ trở nên vô cùng bạo động.
 
Hàn Phong, Đoạn Bác Minh và Tiêu Chiến quay sang nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng gật đầu, đồng thời di chuyển về phía bọn Mộ Tuyết.
 
Triệu Vô Cực cầm đầu đoàn người chống chọi lại nhân mã bên Võ Hoàng Điện, mặc dù không có ba người Hàn Phong tham chiến, rõ ràng yếu thế hơn, nhưng trước mắt vẫn chưa có vấn đề gì.
 
Đương nhiên, bọn Hàn Phong phải hành động thật nhanh vì biết thời gian gấp rút. Hàn Phong lao lên trước tiên, đến bên Mộ Tuyết, nói với Mộ Tuyết:
 
- Mộ các chủ, chịu đựng thêm chút nữa, ta sẽ cứu bà ngay đây.
 
Mộ Tuyết cố mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn Hàn Phong, không khỏi miễn cưỡng cười:
 
- Sao phải khổ vậy, nếu như không phải chẳng còn chút sức lực nào, ta sớm đã kết thúc cái mạng này, đâu có để Võ Hoàng Điệp lấy bọn ta ra dụ các ngươi.
 
- Mộ các chủ, lúc này không cần nói nhiều, đợi lúc nữa cứu bà ra rồi, ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo.
 
Nói xong, Cổ Thần không nói thêm gì nữa, mà làm theo những gì Triệu Vô Cực đã dạy.
 
Năm đầu ngón tay hơi cong lại, một luồng đấu khí bá đạo trong nháy mắt bắn ra từ lòng bàn tay, đánh thẳng vào hắc cực châm trên ngực Mộ Tuyết.
 
Hắc cực châm bị ngực lực tấn công đột ngột, nhất thời phát ra những tiếng run rẩy.
 
Một luồng quang mang hắc sắc cực địa bất ngờ tràn ra, Mộ Tuyết lại phát ra những tiếng rên đau đớn, rõ ràng động tác này của hắc cực châm khiến thân thể Mộ Tuyết phải chịu nỗi đau rất lớn.
 
Hàn Phong thấy vậy chỉ còn biết lên tiếng nhắc nhở:
 
- Mộ các chủ cố chịu một chút, chỉ cần rút được hắc cực châm là bà có thể hồi phục lực khí.
 
Mộ Tuyết nghe vậy, không nói gifm chỉ thấy nhíu chặt mày, rõ ràng đang cố gắng chịu đựng cơn đau.
 
Lúc này, Diệp Võ Hoàng trong Băng Cung cũng đã nhìn thấy bọn Hàn Phong, không khỏi giận dữ nói:
 
- Hừ! Ngươi vẫn chưa bỏ cuộc, định cứu người sao, đúng là hy vọng hão huyền!
 
Diệp Võ Hoàng vừa dứt lời, một luồng tử khí ngang ngược nữa lại truyền ra từ trong Băng Cung, tử khí xuyên qua đầu hai bên đang giao chiến, lao về phía Hàn Phong.
 
Đang lúc quan trong, Hàn Phong căn bản không thể phân thân, chỉ cần hắn từ bỏ, Mộ Tuyết sẽ bị phản ứng của hắc cực châm là cho nổ tung thân thể.
 
Thấy tử khí đang lao đến chỗ mình, Hàn Phong không khỏi toát mồ hôi hột, nghiên chặt răng, rõ ràng có chút khó lựa chọn.
 
Đúng lúc này, một bóng người lao đến, vừa hay chặn đứng trước mặt Hàn Phong, chỉ nghe thấy hự một tiếng, toàn bộ tử khí sắc nhọn đều bị người đó đỡ hết.
 
Lúc này Hàn Phong mới nhìn rõ mặt người này, là Triệu Vô Cực, người nãy giờ vẫn bận giao tranh với kẻ thù.
 
Mặc dù Triệu Vô Cực đã chặn hết tử khí của Diệp Võ Hoàng nhưng Hàn Phong phát hiện sắc mặt ông nhợt nhạt khác thường, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
 
Hàn Phong biết, bởi vì có Triệu Vô Cực nếu không hắn căn bản không kịp chuẩn bị đón nhận tử khí.
 
Nhưng, đây không phải là lúc quan tâm đến những chuyện ấy, tranh thủ được Triệu Vô Cực bảo vệ, Hàn Phong hành động nhanh hơn, một giây sau năm ngón tay Hàn Phong lại biến, miệng thét lên mấy tiếng khe khẽ, chỉ thấy hắc cực chân bắt đầu rời khỏi thân thể Mộ Tuyết.
 
Mộ Tuyết phát ra một tiếng hự nhẹ, nhưng sắc mặt thì đã tốt hơn trước rất nhiều.
 
Giải trừ được hắc cực châm trên người Mộ Tuyết, Hàn Phong không dừng lại mà lập tức quay sang vị trưởng lão bên cạnh, dùng thủ pháp tương tự giải cứu ông.
 
Không còn hắc cực châm hạn chế, mặc dù Mộ Tuyết vẫn còn rất yếu nhưng đã hồi phục không ít lực khí, chí ít miễn cưỡng có thể cử động.
 
Đúng lúc này, Diệp Võ Thần ở trong Băng Cung, thấy công kích của mình bị Triệu Vô Cực ngăn lại, không khỏi nổi giận, lạnh giọng nói:
 
- Triệu Vô Cực, ngươi hết lần này đến lần khác phá hỏng đại sự của ta, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?
 
Triệu Vô Cực hít một hơi thật sâu, đồng thời điều chỉnh khí tức còn đang hỗn loạn trong cơ thể, nghe Diệp Võ Thần nói xong, cười lạnh nói:
 
- Diệp Võ Hoàng, ngươi có thể giấu được người trong thiên hạ này chứ đâu có thể giấu được ta, lúc nãy ta chỉ suy đoán, nhưng bây giờ ta có thể khẳng định, bây giờ ngươi chắc chắn không thể hiện thân.
 
Triệu Vô Cực nói xong mà không thấy Diệp Võ Hoàng đáp trả gì.
 
Không thấy Diệp Võ Hoàng phản bác, Triệu Vô Cực cười lạnh, nói:
 
- Có lẽ trên thế gian này chỉ có ta là người hiểu ngươi nhất thôi, tính cách ngươi giảo hoạt đa đoan, thích đứng sau lưng điều khiển mọi chuyện, nhưng đến lúc này, mặc dù bên ta ở thế hạ phong, nhưng đã giải cứu thành công tứ các trưởng lão vậy mà vẫn chưa thấy ngươi hiện thân, hay là vết thương mà ta để lại cho ngươi bẫn chưa hồi phục?
 
Đột nhiên, Triệu Vô Cực vừa dứt lời, từ trong Băng Cung vang lên tiếng rống giận dữ của Diệp Võ Hoàng. Một luồng tử khí ngút trời bao phủ triệt để Băng Cung, khiến Băng Cung vốn đã tàn tạ lúc này chẳng khác gì một mảng lục bình, lắc lư chao đảo.
 
- Triệu Vô Cực, sẽ có một ngày ta xé ngươi ra thành nghìn mảnh!
 
Giọng nói tràn ngập sát khí của Diệp Võ Hoàng truyền khắp hàn nguyên,
 
- Không! Ta muốn bắt ngươi lại, luyện ngươi thành khôi lỗi, sau đó hầu hạ ta, ta muốn biết một đế quốc hoàng tử, thiên giai bát phẩm cường giả luyện chế thành khôi lỗi thì sẽ mạnh thế nào! Ha ha!
 
Những lời này của Diệp Võ Hoàng không hề khiến Triệu Vô Cực cảm thấy tức giận, ông chỉ cười nhạt, nói:
 
- Ta cũng chỉ mong ngươi có khả năng đó thôi, một ngàn năm trước ngươi không làm được, ta tin một ngàn năm sau ngươi cũng không thể làm được!
 
Nói đến đây, từ người Triệu Vô Cực toát ra một sự tự tin cường đại.
 
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Hàn Phong đã thuận lợi rút hắc cực châm ra khỏi người tất cả mọi người.
 
Sau đó cùng Đoạn Bác Minh, Tiêu Chiến dìu họ lùi lại phía sau.
 
Còn Triệu Vô Cực quay lại tham gia trận chiến giữa hai bên.
 
Hàn Phong thấy đã đạt được mục đích của lần hành động này, không muốn lưu lại lâu mà ra hiệu cho Đoạn Bác Minh, Đoạn Bác Minh biết ý giơ tay.
 
Mọi người đang chiến đấu quyết liệt, nhìn thấy hiệu lệnh của Đoạn Bác Minh, bắt đầu rút lui nhanh chóng.
 
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực quát lớn:
 
- Tất cả mọi người lùi lại phía sau, để ta cầm chân chúng.
 
Có thiên giai bát phẩm cường giả trợ giúp, những người khác muốn rút lui đương nhiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 
Có khí thế "một người làm quan cả họ được nhờ", Triệu Vô Cực giao Mộ Tuyết cho bọn Đoạn Bác Minh bảo vệ, Hàn Phong cũng đi theo hỗ trợ Triệu Vô Cực.
 
Đến tận lúc này, Diệp Võ Hoàng vẫn chưa lộ diện.
 
Điều này càng khiến Triệu Vô Cực thêm khẳng định suy đoán của mình.
 
Chỉ có điềum dù Diệp Võ Hoàng vẫn chưa lộ diện, nhưng tử khí mà hắn không ngừng tán phát vẫn mang lại cho người ta một sự uy hiếp rất lớn.
 
Trước đây có vài địa giai cao thủ, không thể ngăn chặn được luồng tử khí này, trực tiếp nổ tung mà chết.
 
Không thể không nói, dù Diệp Võ Hoàng chưa từng lộ diện, nhưng chỉ dựa vào tử khí vô tận, vẫn có thể khiến mọi người cảm nhận được sự đáng sợ của hắn.
 
Ngay cả Hàn Phong cũng cảm thấy Diệp Võ Hoàng của lúc này đáng sợ hơn Diệp Võ Hoàng mà hắn gặp trong Thiên Thánh Cốc rất nhiều lần.
 
Mặc dù không rõ lý do tại sao Diệp Võ Hoàng không lộ diện, nhưng Hàn Phong biết, nếu như có một ngày Diệp Võ Hoàng thực sự xuất hiện trước mắt mọi người, e rằng ngay cả Triệu Vô Cực cũng không phải đối thủ của hắn.
 
Nhưng, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ việc đó.
 
Vì mọi người đều đã rút lui an toàn, Triệu Vô Cực và Hàn Phong dùng tu vi cường đại của mình tiêu diệt triệt để nhân mã bên Võ Hoàng Điện.
 
Một lúc sau, sau khi xác nhận sau lưng không còn ai, Triệu Vô Cực và Hàn Phong quay sang nhìn nhau.
 
Cả hai nhất thời mở hết đấu khí, thiên giai uy áp mạnh mẽ tràn ngập khắp nơi, trong nháy mắt đẩy lùi toàn bộ tử khí của Diệp Võ Hoàng.
 
Những kẻ khác, bị khí tức mà hai người liên thủ bạo phát ép cho phải liên tục lùi lại phía sau.
 
Canh chuẩn thời gian, Hàn Phong và Triệu Vô Cực cũng không tham chiến, khởi động thân hình, nhanh chóng đuổi theo những người sau lưng.
 
Thấy bọn Hàn Phong đều đã rời đi, nhân mã bên Võ Hoàng Điện cùng các thế lực khác đùng đùng nổi giận, đang định đuổi theo.
 
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Võ Hoàng lại vang lên lần nữa.
 
- Không cần đuổi, lùi hết lại phía sau.
 
Mọi người nghe vậy, cùng dừng cước bộ, nhìn bọn Hàn Phong triệt để biến mất trong tầm mắt.
 
Bên Hàn Phong, mặc dù mọi người đều đã rút lui an toàn, những vẫn không dám chủ quan, dùng toàn lực, dưới sự chỉ huy của Đoạn Bác Minh, nhanh chóng rời khỏi hàn nguyên.
 
Cho đến khi ra khỏi hàn nguyên, tất cả mọi người mới bắt đầu lộ thần sắc nhẹ nhõm.
 
Hàn Phong và Triệu Vô Cực rút cuối cùng, sau khi xác nhận không có ai đuổi theo, mới thả chậm cước bộ.
 
Mặc dù thành công cứu được Mộ Tuyết và trưởng lão tứ các, nhưng lúc này không phải lúc nói chuyện.
 
Điều chỉnh một chút, mọi người quyết định đi về phía đế đô.
 
Nửa tháng sau, cuối cùng họ cũng nhìn thấy kiến trúc hùng vĩ của đế đô.s
 
Khi vào chính thức bước vào đế đô, mới có thể coi là an toàn thực sự.
 
Tiêu Phổ nhận được thông tin, sớm đã sắp xếp xong mọi chuyện, Hàn Phong chỉ việc đưa bọn Mộ Tuyết đến hoàng cung.
 
Nhìn thấy thần tình mệt mỏi của mọi người, Tiêu Phổ không nói gì nhiều, chỉ dặn dò mọi người nghỉ ngơi thật tốt.
 
Sau đó dẫn Hàn Phong và Đoạn Bác Minh vào trong điện bàn bạc.
 
Đợi mọi người ngồi xuống hết, Tiêu Phổ mới cất lời:
 
- Chuyện xảy ra ở Băng Tuyết Các, ta đã hiểu được phần nào, tất cả đều là nhờ mọi người tề tâm hiệp lực, mới dạy cho Võ Hoàng Điện một bài học sâu sắc, ta tin sau lần này, thế nhân sẽ không còn ai phải sợ hãi Võ Hoàng Điện nữa.
 
Dừng lại một lúc, Tiêu Phổ mới nói:
 
- Ta cũng biết, lần này mọi người đều rất nỗ lực, trận chiến này, mặc dù chúng ta đã đạt được mục đích, nhưng thiệt hại cũng không nhỏ. Hai trăm địa giai cao thủ phái đi, chỉ còn một phần tư, hoàng thất thập đại cung phụng, cũng mất hai người.
 
Đoạn Bác Minh nghe vậy, tiếp lời:
 
- Điện hạ không cần lo lắng quá, mặc dù bên ta thiệt hại không nhỏ, nhưng bên Võ Hoàng Điện cũng không hơn gì.
 
Hàn Phong bên cạnh cũng tiếp lời:
 
- Đoạn lão tiên sinh nói đúng đấy, lúc ta và Triệu tiền bối rút lui, cũng hợp lực giết chết một thiên giai cường giả của đối phương, đồng thời giết chết hơn hai mươi địa giai cao thủ của chúng, tính ra, hai bên thiệt hại ngang nhau.
 
Mọi người nghe Hàn Phong nói xong, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, rõ ràng sự việc không tệ như tưởng tượng.
 
Bàn bạc thêm một lúc nữa, vì phải chiến đấu và di chuyển liên tục nên mọi người đều đã thấm mệt, liên tiếp cáo biệt rời đi.
 
Đương nhiên, Hàn Phong và Triệu Vô Cực cũng không giữ họ lại.
 
Bọn Đoạn Bác Minh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, mọi người đều biết mối quan hệ giữa Huyền Thiên Tông và hoàng thất, nên hành động như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
 
Đợi mọi người rời đi rồi, không đợi Tiêu Phổ cất lời, Hàn Phong đã chủ động lên tiếng:
 
- Điện hạ, lúc nãy mặc dù những gì ta nói là thật, nhưng cũng chỉ là muốn an ủi động viên mọi người. Trên thực tế, trận đại chiến này, chúng ta thiệt hại không nhỏ.
 
Tấn Phổ sớm đã đoán ra nên không lộ thần sắc kinh ngạc, chỉ thở dài, buồn bã nói:
 
- Võ Hoàng Điện còn ngày nào, giống như cây kim đâm vào tim trẫm ngày ấy, thế nào cũng không rút ra được.
 
Triệu Vô Cực nhìn bộ dạng Tiêu Phổ, dường như có chút đồng cảm.
 
Đại Viêm đế quốc lớn như vậy mà cuối cùng cũng không thoát khỏi nạn diệt vong, không lẽ một ngàn năm sau, lịch sử lại lặp lại.
 
Không khí trong điện có chút căng thẳng, Hàn Phong cũng mệt mỏi nói:
 
- Đến hôm nay, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy con át chủ bài của Võ Hoàng Điện, trận chiến vừa rồi chúng ta chịu thiệt vì Võ Hoàng Điện không ngừng tạo ra một lượng lớn địa giai cao thủ, thậm chí nếu chăm chút hơn, còn có thể tạo ra nguyh thiên giai cao thủ đáng sợ hơn.
 
Đây mới chính là điểm đáng sợ của Võ Hoàng Điện, cho dù Hàn Phong và Triệu Vô Cực liên thủ giết chết hơn hai mươi người, nhưng đối với Võ Hoàng Điện, căn bản không là gì, chỉ cần vài tháng một năm, Diệp Võ Hoàng hoàn toàn có thể tạo ra một tốp địa giai cao thủ mới.
 
Còn bên Hàn Phong, những địa giai cao thủ đã chết, muốn tìm ra cao thủ địa giai tương đương, không phải là chuyện đơn giản.
 
Cứ thế này, một thời gian nữa, sức mạnh bên Hàn Phong và hoàng thất sẽ bị rút cạn.
 
Đến lúc đó, họ chỉ có duy nhất một con đường chết.
 
Nói đến đây, Tiêu Phổ cũng không nghĩ ra đối sách gì, nên đành kết thúc cuộc nói chuyện.
 
Bình Luận (0)
Comment