Chương 103: Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ? (1)
Chương 103: Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ? (1)Chương 103: Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ? (1)
Đây là điều Lâm Chu không ngờ được.
Ông bác Trương sẽ không ăn hết kẹo hồ lô mà cậu tặng luôn chứ, nhiều lắm đó?
Hôm qua cậu đã nhìn ra ông bác Trương rất thích ăn kẹo hồ lô, lúc ăn hạnh phúc giống như trẻ con, không ngờ còn có thể ăn đến hỏng cả răng.
"Là tôi không nghĩ tới, lẽ ra nên đưa cho chị Vương."
Lâm Chu xem như trải nghiệm sâu sắc được cái gì gọi là càng già càng trẻ con, không trông kỹ một tí là có chuyện ngay.
"Không đề phòng được, ba sẽ ăn vụng."
Trương Minh Viễn hiểu ba mình rất rõ, trước kia ông là một thương nhân rất thông minh, giờ về hưu rồi, trí thông minh đều dùng để giục anh kết hôn và ăn vụng.
Hai người trò chuyện với nhau mấy câu đã thấy mấy đứa trẻ phía sau sốt ruột đến vò đầu bứt tai. Hai người cười với nhau rồi gật đầu, một người rời đi, một người tiếp tục việc buôn bán.
"Oal Đẹp quái"
"Anh mua bao nhiêu vậy, bao trọn kẹo hồ lô của ông chủ Lâm hả?"
Lục Thiển nhìn vẻ mặt đứng đắn của Trương Minh Viễn nói ra câu hài hước như vậy, lập tức bật cười.
"Không đâu, mấy nhóc con phía sau như hổ rình mồi, anh sợ anh mua hết thì chúng sẽ khóc đó."
Lục Thiển cảm thấy tổng giám đốc bá đạo Trương Minh Viễn rất có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Sau đó cô tùy tiện cầm lấy một hộp kẹo hồ lô mở ra.
Trương Minh Viễn xách một túi kẹo hồ lô to quay lại xe, Lục Thiển thấy anh mua nhiều như vậy thì rất ngạc nhiên.
Lục Thiển lấy di động ra, chụp một tấm gửi cho bạn thân.
Cô chưa từng thấy kẹo hồ lô tinh xảo như vậy, đúng là đẹp đến mức đánh thẳng linh hồn.
Nháy mắt cảm thấy không nỡ ăn, sẽ phá hoại món ăn xinh đẹp này mất.
Dâu tây đỏ au bọc lớp đường trong suốt lấm tấm hoa quế khô, bóng như phát sáng, mùi trái cây ngọt ngào lại không đậm lắm, ghé sát vào mới ngửi được.
Dâu tây của mùa hè không ngon bằng dâu tây của mùa xuân.
Sau khi khoe bạn, cô cầm dâu tây phủ đường lên, cẩn thận cắn một miếng.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng lớp đường vỡ giòn tan vang lên trong xe, Lục Thiển vui sướng che miệng, sợ lớp đường xốp giòn rơi xuống.
Kẹo hồ lô đẹp như vậy, đương nhiên phải khoe khoang.
Mùi không thơm bằng, vị cũng không ngọt bằng.
Kẹo hồ lô thật sự là một món ăn thần kỳ, nó có thể biến vài nguyên liệu vốn không ngon lắm thành mỹ vị.
Hơn nữa lúc nhai lớp đường còn thoang thoảng mùi hoa quế khô.
Vị ngọt của lớp áo đường trung hòa vị chua của dâu tây, cắn một miếng chỉ thấy nước quả ngập cả khoang miệng, rất mọng nước!
Nhưng làm thành kẹo hồ lô thì vừa đúng.
Càng tăng thêm vài phần hương vị đặc trưng cho dâu tây phủ đường.
Ăn riêng quả không có lẽ sẽ cảm thấy không trọn vẹn.
Ăn ngon đến mức làm người ta phải nhìn nhận lại loại nguyên liệu làm ra món ăn này lần nữa.
"Anh cũng thử đi, ngon lắm đấy." Lục Thiển kích động quên hết tất cả, cầm kẹo hồ lô mình vừa cắn một miếng đưa tới trước mặt Trương Minh Viễn.
Sau khi khôi phục tinh thân mới phát hiện người trước mắt không phải bạn thân của cô, là Trương Minh Viễn, mặt lập tức ửng đỏ.
Trương Minh Viễn cũng bị hành động thân mật này làm cho đỏ mặt, anh còn chưa phản ứng lại, Lục Thiển đã lập tức thu tay, từ trong hộp lấy ra một xâu kẹo hồ lô nguyên vẹn đưa cho anh.
Trương Minh Viễn nhận lấy, một ngụm cắn trọn một trái dâu tây, sau đó đưa ra đánh giá của mình.
"Ừm, ngon, không ngọt."
Lục Thiển: "..."
Đánh giá này nói thế nào nhỉ.
Nghĩ đến rất nhiều người khen ngợi món ngọt đều nói không quá ngọt, Lục Thiển cũng có thể hiểu.
Còn phụ họa gật đầu.
Lớp đường này đúng là không phải kiểu ngọt đến phát ngán ở cổ họng.
Hương vị ngọt ngào của đường chỉ tôn lên hương vị cho nguyên liệu bên trong, sẽ không đảo khách thành chủ, làm người ta chỉ nếm được mỗi vị đường ngọt.
"Đúng rồi, còn có ớt bọc đường. Chắc em chưa ăn bao giờ đâu nhỉ. Có muốn ăn thử không?"
Trương Minh Viễn cực kỳ ấn tượng với món kẹo hồ lô ớt do Lâm Chu đề cử.
Anh lập tức lục túi tìm ra ớt Hàng Châu bọc đường và ớt chỉ thiên bọc đường.
Lục Thiển nhìn kẹo hồ lô một xanh một đỏ trước mắt thì mặt tái mét.
Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ?
"Có ăn được không ạ?”
Thứ này sẽ có vị gì đây?
Lục Thiển không tưởng tượng ra nổi.
Trương Minh Viễn lắc đầu, sau đó lại cảm thấy phản ứng này hơi lạnh nhạt nên nói thêm: "Lâm Chu đề cử đấy, cậu ấy nói rất ngon."
Lục Thiển nửa tin nửa ngờ, cầm lấy một xâu ớt Hàng Châu phủ đường định nếm thử.
Lỡ như hương vị giống hoành thánh trứng muối, nhìn thì hắc ám, thật ra ăn ngon thì sao?
Ớt Hàng Châu tươi vừa non vừa giòn, vào miệng thơm ngát. Sau khi làm thành kẹo hồ lô thì ăn được vị ngọt đầu tiên, lớp vị giữa thơm giòn, sau đó vị cay và mùi thơm mới xộc lên, mùi ớt nồng và rõ ràng hơn các loại khác.