Chương 104: Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ? (2)
Chương 104: Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ? (2)Chương 104: Đây không phải món ăn hắc ám đấy chứ? (2)
Hơn nữa vị ngọt của lớp đường trung hòa vị cay của ớt rất tốt.
Cảm giác nhai rất thích miệng, bởi vì giòn nên cắn dễ dàng. Hơn nữa cảm giác ngoài mặt ớt Hàng Châu láng mịn, vào miệng lại hơi sân sật, có độ dày, ăn vào trong miệng có cảm giác đặc biệt thỏa mãn.
Hương vị ngọt cay cực kỳ sướng, mang đến kích thích cho Lục Thiển còn lớn hơn dâu tây phủ đường vừa rồi.
Lục Thiển cắn rôm rốp hai miếng đã ăn xong một cây ớt giòn phủ đường, nhìn vẻ mặt cô chứng tỏ ăn ngon, Trương Minh Viễn cũng ăn một xâu.
Hửm?
Thế mà không giống mùi vị anh tưởng tượng!
Vị cay không quá kích thích, lớp đường và vị cay trung hoà rất tốt, khiến vị ớt cũng dịu hẳn đi.
Hương vị của ớt khác với trái cây, làm thành kẹo hồ lô thật sự rất mới mẻ.
Lục Thiển bị cay đến hít hà, vội vàng lấy một cây kẹo hồ lô vị khác.
"Thật đúng là rất ngon."
Ớt Hàng Châu cay hơn ớt xanh nhiều, lúc mới ăn thì vị đường vẫn đọng lại, ngọt ngọt cay cay rất ngon, nhưng chẳng mấy chốc vị cay từ đầu lưỡi xộc lên, còn mang theo cảm giác nóng rát.
"Vị cuối vẫn khá cay."
Xâu ớt Hàng Châu phủ đường này làm Lục Thiển và Trương Minh Viễn có cảm nhận càng sâu sắc hơn về tài nghệ nấu ăn của Lâm Chu.
"Cay quá."
Là hương vị trước giờ chưa từng nếm qua.
Cảm giác tuyệt vời này thật đúng là làm người ta say mê.
Quả nho bé xinh, một ngụm một quả, cắn vỡ trong khoang miệng như cắn một hạt nổ bọc đầy nước, vị chua ngọt thoáng cái trào ra, rất kích thích.
"Ưml"
Cô tùy tiện cầm một xâu nho tím bọc đường lên cắn.
Trương Minh Viễn bị cô xem nhẹ cũng không để ý, ngược lại anh bảo tài xế lái xe đến nhà ăn đã đặt trước để ăn trưa.
Cô đắm chìm trong quá trình khám phá những vị kẹo hồ lô khác nhau, mỗi lần mở một hộp đều là một vị mới, chẳng khác nào mở hộp kho báu.
Lúc này, kiểm soát cân nặng, quy định không thể ăn nhiều đồ ngọt gì đó đều mất hiệu lực với Lục Thiển.
Lục Thiển ăn đến quên trời quên đất, xem nhẹ cả Trương Minh Viễn bên cạnh.
"Đừng ăn đồ ăn vặt nhiều quá, lát nữa không ăn nổi cơm trưa."
Lục Thiển rất tò mò về Lâm Chu, không tìm được đề tài để nói thì dứt khoát theo đó hỏi thăm.
Vẫn nên ăn từ từ thì hơn.
Cái này chua hơn táo gai, ê cả răng, không hợp khẩu vị của cô cho lắm.
Lục Thiển nghe lời, bỏ dứa bọc đường trong tay xuống.
"Đúng rồi. Hình như chủ quán Lâm rất thân với bác trai, lần trước xuống núi còn về cùng nhau cơ mà."
Nói có lý!
Trương Minh Viễn gật đầu: "Cậu ấy là bạn của ba anh. Hai người họ quen nhau lúc leo núi, lại ở cùng một tiểu khu, quan hệ rất tốt." "Bạn vong niên à?”
Trong đầu Lục Thiển lập tức liên tưởng đến từ này.
Lâm Chu trông còn nhỏ tuổi hơn Trương Minh Viễn, một già một trẻ có thể thành bạn bè không phải chính là bạn vong niên sao.
"Đúng vậy."
Hai người vừa nói vừa bước vào nhà hàng. Lục Thiển đã ăn không nổi nữa, cô vừa ăn một bụng kẹo hồ lô, dù đều là trái cây vẫn đủ để no căng.
Cô ngồi cùng Trương Minh Viễn ăn chút cơm, sau đó mang kẹo hồ lô về tìm bạn thân chia sẻ. ...
Trường ngoại ngữ quốc tế.
Đã hơn 12 giờ trưa, Lâm Chu nhìn xâu kẹo hồ lô còn lại trong ngăn tủ, mắt to trừng mắt nhỏ với Trình Quảng Bằng.
Cậu nhận ra người trẻ tuổi này chính là người ngày hôm qua gọi cậu lại, sau đó trèo rào chắn bị cảnh sát giao thông dẫn đi.
Lúc học sinh tan học, chẳng những các sạp hàng rong bán hai bên đường làm ăn tốt, ngay cả siêu thị nhà Trình Quảng Bằng cũng tấp nập.
Trình Quảng Bằng vất vả lắm mới chờ đến khi siêu thị không còn bận nữa, cầm tiền đi mua kẹo hồ lô lại chỉ còn có một xâu.
"Ông chủ, chỉ còn mỗi xâu này thôi à?"
Trình Quảng Bằng chưa từ bỏ ý định.
Lâm Chu gật đầu, khẳng định câu hỏi của anh ta.
Nhiệm vụ quy định bán năm trăm xâu, vì phòng ngừa ngoài ý muốn hoặc chính cậu không nhịn được ăn một xâu nên đều sẽ mang dư ra một ít, nào biết mới một buổi trưa đã bán sạch bách, còn thiếu ấy chứ.
Chủ yếu là cậu không ngờ đám học sinh tiểu học này đều có tiền như vậy.
Cậu cho rằng đám trẻ chỉ mua một hai xâu, không ngờ vừa tới đã đập thẳng tờ trăm tệ vào mặt cậu, làm cậu gói thôi cũng không xuể.
"Một xâu thì một xâu vậy.
Hắn đã trả giá quá nhiều vì kẹo hồ lô này, hôm qua còn bị cảnh sát giao thông canh chừng bắt mình đăng bài lên vòng bạn bè, công khai kiểm điểm hành vi trèo rào chắn.
Nếu không được ăn thì hắn có lỗi với sự mất mặt của bản thân!
"Được, ba tệ.'
Trình Quảng Bằng cầm một xâu việt quất phủ đường, chỉ có vài quả nho nhỏ, ăn đến miệng còn chưa cảm nhận được hương vị đã hết mất rồi. Trình Quảng Bằng chép miệng thòm thèm, chỉ có thể về nhà.
Cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư vẫn là anh trai hôm qua, thấy Trình Quảng Bằng còn nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý.