Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 109 - Chương 109: Mỹ Vị Bậc Này Không Thể Thưởng Thức Một Mình Được! (1)

Chương 109: Mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được! (1) Chương 109: Mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được! (1)Chương 109: Mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được! (1)

Lâm Chu vui vẻ ngồi lên xe ba bánh, cười nói với nhóm người Tôn Đức Nghiệp đưa cậu ra đến cổng biệt thự.

Sau đó, cậu vẫy tay và rời đi trong thoáng chốc.

Sau khi Lâm Chu đi, nhóm Tôn Đức Nghiệp cũng bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. ...

Lâm Chu đến trước cổng trường ngoại ngữ quốc tế vào đúng 11 giờ rưỡi.

Trình Quảng Bằng ngồi canh me ngay trước cửa siêu thị nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu lập tức đứng dậy chạy ào tới chỗ cậu.

Hê hê, hôm nay anh ta cố ý ngồi ngay cửa nhìn chằm chằm từ sớm đấy.

Hôm qua đi trễ, cuối cùng chưa kịp nếm thử vị gì.

Hôm nay thừa dịp học sinh còn chưa tan học, anh là khách hàng đầu tiên, không phải muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu à?

Sau đó, hắn lại quan sát tỉ mỉ kẹo hồ lô.

Anh nhìn kẹo hồ lô muôn màu muôn vẻ, hai mắt sáng bừng lên.

"Đợi tí, tôi chụp pose ảnh trước đã."

Lâm Chu nhìn thấy Trình Quảng Bằng là nhớ ngay đến dáng vẻ anh ta bị cảnh sát giao thông chặn lại trên rào chắn, không lên được cũng không xuống được, lập tức cảm thấy thân quen với anh ta hơn nhiều.

"Ồ, hôm nay anh đến sớm thế, anh muốn mua bao nhiêu?"

Trình Quảng Bằng nhắm vào tủ kính chụp lách tách, thấy tấm ảnh không cần photoshop vẫn đẹp ngây ngất lòng người thì hết sức hài lòng.

Trình Quảng Bằng ngạo nghễ bước đến trước quầy hàng của Lâm Chu.

"Đây là gừng non?”

"Đây là khổ qua?"

Lâm Chu khẽ mỉm cười, gật đầu.

Hắn càng nhìn càng ngờ vực.

"Ông chủ, anh có tự mình nếm thử không?"

"Không phải chứ, đây là tỏi hả?"

Trình Quảng Bằng cực sốc, mọi thứ đều có thể làm thành kẹo hồ lô thật đấy hả?

Lâm Chu lần nữa gật đầu.

Trình Quảng Bằng thật sự rất tò mò, nhìn Lâm Chu hỏi.

Thế là hắn nảy ý xấu, mua tất cả hương vị, mỗi loại ba xâu, còn ba mẹ trong nhà nữa mà, mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được!

Trình Quảng Bằng lộ vẻ một lời khó nói hết.

Có vài loại kẹo hồ là cậu làm lần đầu, nhưng chính cậu cũng không thích ăn.

Hơn hai mươi vị, Lâm Chu đúng là không có cách nào nếm thử toàn bộ.

Nhưng hắn cực kỳ tò mò mùi vị của những xâu kẹo hồ lô kỳ quái này.

"Tôi có nếm thử vài vị."

"Có ngay-"

Lâm Chu bán được hơn bảy mươi xâu trong một nốt nhạc nên gói hàng rất phấn khởi.

Trình Quảng Bằng nhận kẹo hồ lô, trở vào siêu thị, đặt một túi lớn chứa đầy kẹo hồ lô lên bàn, sắp xếp theo thứ tự rồi gọi ba mẹ đến ăn thử.

"Thằng nhóc thối con mua nhiều kẹo hồ lô thế làm gì, có ăn hết không đấy?"

Mẹ Trình vừa đi đến thì thấy mấy hàng kẹo hồ lô trên tủ thuốc lá ở quầy lễ tân. Sau đó, bà nhanh tay đánh một phát lên đầu Trình Quảng Bằng.

"Ây da, đaul"

"Ăn không hết thì cho vào tủ lạnh ăn như kem thôi, nhiều vị lắm mẹ ạ. Con mua mỗi vị ba xâu, mỗi người một xâu, đâu có nhiều."

Anh ta đang nói, ba Trình cũng đi ra. Ông thấy đống kẹo hồ lô trên đầu tủ thì tỏ vẻ quá ngọt, không thích ăn.

Trình Quảng Bằng nghe vậy ánh mắt sáng rỡ, không thích ăn đồ ngọt thì hay rồi!

"Đúng lúc có khổ qua ngào đường đây, chắc chắn không ngọt, ba ăn thử xem."

Ba Trình và mẹ Trình sửng sốt nhìn kẹo hồ lô làm bằng khổ qua.

Ngày nay có thể làm kẹo hồ lô từ khổ qua luôn hả?

Mùi vị gì đây trời!

Trình Quảng Bằng không ăn trước, nhìn ba hắn với vẻ mong chờ.

Ba Trình cầm xâu khổ qua ngào đường, cẩn thận cắn một miếng, sau đó nét mặt bình thường, gật nhẹ đầu: "Ngon lắm, khá ngọt, hai người ăn thử đi."

Vừa dứt lời, ông lại cắn thêm một miếng, chỉ hai miếng đã ăn hết xâu khổ qua ngào đường.

Trông dáng vẻ của ông, xem ra mùi vị ngon lắm đây.

Trình Quảng Bằng yên tâm cầm một xâu lên cho vào miệng.

Giây tiếp theo, sau khoảng lặng ngắn ngủi, hắn cũng gật đầu: "Ngon lắm! Mẹ cũng ăn thử đi, vừa ngọt vừa giòn, đúng là hương vị kẹo hồ lô đấy ạ."

Mẹ Trình nghi ngờ, nhưng thấy chồng và con trai đều nói ngon nên bà yên tâm nếm thử.

Sau đó, một nhà ba người gần như cùng lúc méo mặt vì đắng chát.

Trình Quảng Bằng nhìn ba hắn đầy oán giận.

Lão già này thật xấu tính, rõ ràng rất khó ăn mà còn nói ngon lắm.

Hắn cũng ngốc nữa. Đâu phải hắn không biết khổ qua có mùi vị thế nào. Dù có bọc trong đường phèn thì đắng vẫn hoàn đắng cơ mà?

Hắn thế mà còn bị mắc lừal

Mẹ Trình bị hai ba con bắt tay lừa gạt, thật sự đắng không nói nên lời.

"Hương vị cũng được, tuy đắng nhưng cũng đủ ngọt, thanh nhiệt giải nóng, mùa hè ăn hạ nhiệt là hợp lý."

Ba Trình điềm nhiên như không, tự mình tìm cớ.

"Ba thích ăn thì con mua thêm vài xâu cho ba nhé."

Trình Quảng Bằng mỉm cười.

"Không cần đâu."

Đều là người một nhà, oan oan tương báo khi nào mới dứt!

"Trình Quảng Bằng, lần sau không được mua thứ quái gở như vậy nữa."

Mẹ Trình vội ăn xâu kẹo hồ lô bình thường. Sau khi dẫn được vị đắng trong miệng xuống, bà tức giận nói.

"Con tò mò tí thôi mà."
Bình Luận (0)
Comment