Chương 110: Mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được! (2)
Chương 110: Mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được! (2)Chương 110: Mỹ vị bậc này không thể thưởng thức một mình được! (2)
Trình Quảng Bằng nói lấy lòng mẹ, đẩy xâu táo gai phủ đường đến trước mặt mẹ mình.
Sau đó, hắn dành thời gian đăng ảnh lên vòng bạn bè. Chủ yếu khen khổ qua ngào đường là mỹ vị hắn mới gặp lần đầu, đề cử cho mọi người. ...
11 giờ 45 phút.
Phương Tuấn đến cổng trường đón cháu gái tan học, đứng cách quầy hàng của Lâm Chu không xa.
Kể từ khi anh thấy trong Nhóm tìm ông chủ bán bánh baơ' có người nói thấy thấp thoáng bóng dáng ông chủ bán bánh bao đang bán kẹo hồ lô, mỗi lần anh ra ngoài đều rất nhạy cảm với quầy hàng kẹo hồ lô.
Lúc này, cháu gái còn chưa tan học, anh cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lâm Chu.
Lâm Chu thường đeo khẩu trang lúc bày bán hàng. Mùa hè nắng nóng nên hôm nay cậu còn đội cả mũ.
Hơn nữa, sau khi cơ thể cậu hấp thu dịch cải tạo gen, chiều cao, ánh mắt, dáng dấp, giọng nói, ngay cả nước da của Lâm Chu đều được tối ưu hóa. Thế nên, cậu có một số thay đổi so với thời điểm bán bánh bao hai tuần trước.
Kết cấu mềm và dai, không thể tìm được cảm giác cho vào miệng như thể đang ăn mây nữa.
Nhưng anh vẫn cảm thấy khá là giống. Anh lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh, gửi vào 'Nhóm tìm ông chủ bán bánh bao.
Anh tham gia nhóm này là vì bánh bao quả thật rất ngon.
Phương Tuấn mua bánh bao hai lần, không mấy quen thuộc Lâm Chu.
"Mọi người xem đây có phải ông chủ bán bánh bao không?”
Sau đó, các loại bánh bao anh ăn đều không sánh bằng.
Trong lúc nhất thời, Phương Tuấn không dám xác nhận.
Sau khi biết đến nhóm này, anh lập tức tham gia, định tìm hiểu tin tức. Khi nào trong nhóm có tin về quầy bánh bao, anh lại chạy đi mua.
Anh mong nhớ nhiều ngày như vậy, hương vị ấy vẫn in sâu trong tâm trí, quên không nổi.
Đến nỗi anh nhớ mãi không quên.
Còn có phần nhân thật sự rất đặc sắc, ngon đến mức muốn nuết luôn cả đầu lưỡi.
Không ngờ bây giờ anh vừa liếc mắt đã trông thấy ai như ông chủ quầy bánh bao.
Bình thường anh rất bận rộn, không có thời gian đi khắp nơi tìm quầy bánh bao như một số người trong nhóm, nên anh chỉ lén nhìn màn hình, tùy duyên chờ tin tức.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình có thể tìm được quầy bánh bao, thành phố Giang Đông lớn như thế, quá nhiều hàng ăn vặt, thật sự rất khó tìm.
Chủ yếu là nằm vùng.
Anh may mắn đến thế ư?
Lâm Chu: II
"Chào ông chủ, à thì... Tôi muốn hỏi có phải cậu từng bán bánh bao không?"
Vì sự nghiệp ăn ngon, Phương Tuấn sắp xếp câu từ xong lập tức đi về phía Lâm Chu.
Anh thấy nhiều người trong nhóm nói mặt mày người đó rất giống ông chủ quầy bánh bao, anh bèn tiến lên hỏi thử.
Tuy câu này quá thẳng thắn và ngớ ngẩn, nhưng Phương Tuấn không biết nên hỏi một người xa lạ vấn đề này thế nào. Thế nên tốt hơn là cứ hỏi thẳng, nếu hỏi sai thì xin lỗi, ủng hộ ông chủ buôn bán.
Bản thân Phương Tuấn cũng không dám tin. Cả nhóm đông người như vậy tìm hơn một tuần không thấy người, thế mà mình lại dễ dàng gặp được. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Chu bị hỏi đến ngớ người.
Tình huống gì đây?
Đúng là trước đây cậu từng bán bánh bao.
Chẳng lẽ đúng như cậu nghĩ, cậu bị khách hàng mua bánh bao trước đó nhận ra rồi?
Lâm Chu do dự một hồi, đắn đo giữa thừa nhận và không thừa nhận.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cậu cũng đâu làm gì, chỉ là từng bán bánh bao thôi mà, có gì phải do dự chứ, thế là cậu gật đầu.
Phương Tuấn thấy Lâm Chu gật đầu thì vừa ngạc nhiên lại vui sướng, lập tức hỏi tới: "Có phải cậu bán ở Hoa Quả Sơn không?”
Lần này Lâm Chu có thể xác nhận, người này đúng là khách hàng mua bánh bao tuần trước.
"Đúng ạ, anh là khách hàng từng mua bánh bao của tôi à?"
"Đờ mờf"
"Ông chủ, đúng là cậu rồi!"
Phương Tuấn nghe Lâm Chu thừa nhận, phấn khích kéo tay Lâm Chu, bắt đầu kể lể những uất ức anh phải chịu đựng trong thời gian qua.
"Cậu có biết tôi phải trải qua mấy ngày này thế nào không!"
"Đến Hoa Quả Sơn không thấy bóng dáng cậu, tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy!"
Tiếng khóc lóc kể lể đầy tủi thân của anh khiến người nghe không cầm được nước mắt.
Phương Tuấn kích động đến mức không kìm nổi giọng hô to.
Các phụ huynh đến đón con nghe rất rõ.
Nhất thời, mọi ánh mắt hóng hớt đều đổ dồn vào họ.
Lâm Chu ngây ngẩn cả người.
Toang rồi, toang thật rồi!
Ngay lúc này, Lâm Chu thấy vô cùng may mắn vì mình đang đeo khẩu trang.
Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được!
Quả nhiên trực giác của cậu quá đúng.
Lúc nghe người đàn ông này hỏi có phải trước đây cậu từng bán bánh bao không, Lâm Chu đã có dự cảm xấu.
Không ngờ anh ta lại ăn vạ với cậu thế này.
"Người anh em bình tĩnh đất"
"Không phải chứ, tôi chỉ bày quây bán hàng thôi mà, anh tìm tôi làm gì!"
Đến giờ Lâm Chu còn không biết, thật sự có người vì ăn nhưng không gặp được cậu mà tổ chức nhân lực tìm cậu khắp thành phố.