Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Cậu Có Thể Chết, Nhưng Không Thể Nhục Chết Được! (2)

Chương 112: Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được! (2) Chương 112: Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được! (2)Chương 112: Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được! (2)

"Cháu cảm ơn dì, dì đúng là người tốt!"

Phương Tuấn thấy nhiều học sinh tiểu học vây quanh như vậy cũng muốn đi đón cháu. Anh không lôi kéo Lâm Chu nói chuyện nữa mà đi tới một bên, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào nhóm.

Giữa trưa, mọi người trong nhóm cũng đang chờ tin tức từ Phương Tuấn.

Hiếm khi gặp được người rất giống ông chủ quầy bánh bao. Nếu không xác nhận được người đó có phải ông chủ quầy bánh bao không, bọn họ sẽ không ăn nổi cơm mất.

"Bà con cô bác, tôi đã hỏi rồi, cậu ấy là ông chủ quầy bánh bao thật đấy. Bây giờ ông chủ đổi sang bán kẹo hồ lô rồi!"

Nhìn Phương Tuấn gõ hẳn ba dấu chấm than liên tiếp là đủ để thể hiện tâm trạng của anh lúc này.

Trong tích tắc, nhóm chat như muốn nổ tung.

"Đờ mời Là ông chủ quây bánh bao thật kìa. Tôi xem ảnh chụp đã thấy rất giống, không ngờ lại là thật!"

Có cả người nghĩ kế cho Phương Tuấn, vất vả lắm mới tìm được người, ít nhất phải hỏi cách thức liên lạc, hoặc kéo ông chủ vào nhóm chat. Vậy thì lần sau còn có thể hỏi ông chủ đang bày quầy bán ở đâu.

"Người anh em, giờ anh đang ở chỗ nào?"

99+ tin nhắn tràn ngập màn hình.

"Ông chủ bày quầy bán hàng ở đâu vậy?"

Mọi người trong nhóm đều bùng nổ, thậm chí có người còn chuẩn bị xuất phát tìm Lâm Chu.

"Lòng tôi đau đớn quá, sao tự dưng ông chủ lại chạy đi bán kẹo hồ lô thế?"

Phương Tuấn còn rất hào phóng chia sẻ vị trí vào nhóm chat, nói cho mọi người biết Lâm Chu đang bán trước cổng trường ngoại ngữ quốc tế.

Phương Tuấn đọc tin nhắn cũng kịp phản ứng.

Nhưng thấy Lâm Chu bận rộn, anh định đi đón cháu gái trước. Chờ đón cháu rồi anh sẽ đứng cạnh đó, khi nào ông chủ làm xong mới đến gần bắt chuyện được.

Hoặc thuyết phục ông chủ tiếp tục bán bánh bao cũng được.

Sau khi Giả Lam thấy tin nhắn trong nhóm lập tức gửi địa chỉ cho Hiểu Lâm, hai người không nói hai lời đã lái xe đến trường ngoại ngữ quốc tế.

Nếu có nhiều người cùng làm sẽ chắc chắn hơn. ...

Lúc này là giờ nghỉ trưa của mọi người.

Anh nghĩ chỉ dựa vào một mình mình chưa chắc có thể thuyết phục được ông chủ.

Tuy hiện tại ông chủ không bán bánh bao, nhưng các cô cũng thích ăn kẹo hồ lô nữa.

Hai ngày hôm trước đều là học sinh mua kẹo hồ lô, hôm nay lại có nhiều khách hàng là người lớn hơn.

"Trước đó không ngờ ông chủ đang buôn bán tốt như vậy lại đột nhiên ngừng bán nên chúng ta mới rơi vào thế bị động, bây giờ tìm được người là tốt rồi."

"Có lẽ người lần trước chúng ta gặp được đúng là ông chủ quầy bánh bao. Tiếc là lúc quay đầu đuổi theo đã không thấy người nữa."

Trên xe, Giả Lam tràn đầy cảm xúc.

Hiểu Lâm quyết định lát nữa gặp được ông chủ phải trao đổi cách thức liên lạc. Không thì cứ tìm người thế này thật quá hành xác người ta. Tìm người lâu như vậy, rốt cuộc đã tìm được, thể nào cũng phải đi nhìn thử, nếu không các cô sẽ cảm thấy bất an.

Kẹo hồ lô rất ngon, hương vị thật sự tuyệt hảo.

Quả táo gai rất tươi, màu đỏ rực rỡ. Cắn một miếng là vị chua ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, làm người ăn sướng cả miệng.

Ăn vào ngày hè vừa ngon miệng vừa giải nhiệt.

Hơn nữa, tủ kính của Lâm Chu có tác dụng ướp lạnh nên dù bán ngoài trời thì kẹo cũng không bị chảy ra. Mua kẹo hồ lô xong ăn ngay còn có cảm giác mát lạnh như kem, hương vị thật sự không thể diễn tả bằng lời.

Chỉ có thể hình dung bằng một câu: Càng ăn càng thèm.

Cộng thêm Lâm Chu chỉ sử dụng trái cây chất lượng tốt, ăn riêng đã rất ngon, chưa kể còn được phủ lên một lớp siro đường óng ánh như pha lê.

Đối với bọn trẻ mà nói, đây chính là mỹ vị không gì sánh bằng.

Ai từng ăn đều trở thành khách quen.

Đội quân trẻ em hùng hậu này, từ học sinh lớp trung học xuống bé con lớp tiểu học đều đứng xếp hàng cùng nhau.

Lâm Chu thấy lượng người xếp hàng ngày càng tăng thêm thì bắt đầu hạn chế lượng hàng mua. Đầu tiên, cậu nói mỗi người chỉ có thể mua tối đa mười xâu, sau đó có bé trai cò kè mặc cả thì đổi thành hạn mức mỗi người hai mươi xâu.

Nhóm học sinh tiểu học này thật sự rất có tiền, toàn muốn mua mấy chục, trên trăm tệ. Lâm Chu không biết liệu các em ấy mua nhiều như thế có ăn hết nổi không.

Cậu chỉ có thể hạn chế số lượng lại.

Món này ngọt, trẻ em ăn nhiều không tốt cho răng.

"Anh ơi, mười xâu không đủ ăn đâu, anh có nhiều vị như vậy, em chọn thế nào bây giờ!"

"Đúng đấy ạ, anh đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ không keo kiệt đâu đúng không? Em muốn mua hai xâu mỗi vị ạ."

"Anh trai ơi, anh bán thêm cho em vài xâu, em giới thiệu cô của em cho anh nha! Cô em vừa giàu vừa trẻ đẹp."

"Anh ơi, em cũng giới thiệu chị em cho anh. Dáng chị ấy đẹp lắm, có điều hơi dữ, sẽ đánh người á."
Bình Luận (0)
Comment