Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Tưởng Ông Chủ Chỉ Không Mê Tiền Thôi Chứ, Nào Ngờ Ông Chủ Chỉ Vì Sở Thích (1)

Chương 113: Tưởng ông chủ chỉ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích (1) Chương 113: Tưởng ông chủ chỉ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích (1)Chương 113: Tưởng ông chủ chỉ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích (1)

"Anh ơi, em muốn quả táo gai. Mỗi vị có táo gai em đều muốn mua một xâu."

“Anh ơi...'

Lâm Chu vừa gói kẹo hồ lô cho bọn nhỏ còn phải vừa trả lời các em.

Bận đến mức chân không chạm đất.

"Anh không bán 100 tệ đâu, nhiều lắm."

"Giới hạn mua hàng, mỗi người chỉ có thể mua tối đa hai mươi xâu thôi biết chưa?"

"Anh không tìm bạn gái, không cần nhé."

"Các em đừng chen lấn, từ từ rồi đến lượt."...

"Wow, nhiều loại quá đi, tớ chưa ăn bao giờ."

Rất nhiều bạn nhỏ trước cổng trường đều cầm xâu kẹo hồ lô trên tay.

Không biết hương vị thế nào, nhưng bề ngoài đã rất hấp dẫn người ta rồi.

Kẹo hồ lô này còn đẹp hơn so với những loại các cô từng ăn.

Giả Lam và Hiểu Lâm nhìn thôi cũng thèm.

Đặc biệt là dưới ánh mặt trời, kẹo hồ lô trong veo cực kỳ đẹp mắt, cứ như đang tỏa sáng.

Giả Lam và Hiểu Lâm vừa đến đã thấy ngay Lâm Chu bị một nhóm trẻ em vây vào giữa.

Đến lượt các cô, kẹo hồ lô trong tủ kính đã vơi đi vài vị.

Sau đó cô chợt sửng sốt, thời buổi này học sinh tiểu học đều cao thế ư?

Chính cô cao 1m60 đã không tính là thấp rồi, thế mà đứng trong đội ngũ học sinh tiểu học lại phải nhón lên mới có thể trông thấy cảnh tượng đẳng trước.

Hiểu Lâm đi đến sau đội ngũ, nhón chân nhìn phía trước.

"Ông chủ, kẹo hồ lô bán thế nào ạ?"

Khổ qua, gừng non, tỏi, ớt ngào đường còn rất nhiều.

Bởi vì giới hạn mua hàng, mọi người đều ưu tiên chọn vị mình thích, không ai chọn loại kẹo hồ lô kỳ lạ cả.

Dâu tây, táo gai, nho là các vị kẹo hồ lô được ưa chuộng nên đều hết sạch.

Giả Lam vừa hỏi vừa cẩn thận lựa chọn.

Vẻ mặt Giả Lam cứng đờ, không ngờ Lâm Chu còn nhớ chuyện này.

Cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội trả lại cho cô.

"Lần trước cô chuyển nhiều tiền như vậy, lần này tôi không lấy tiền cô nữa."

Lâm Chu vừa nhìn lập tức nhận ra nữ sinh trước mắt là cô gái hạ đường huyết té xỉu trước quầy hàng của cậu lúc trước. Sau đó còn đến mua ủng hộ và chuyển tiền cảm ơn cậu.

Lâm Chu luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

"Một xâu 3 tệ, hai xâu 5 tệ, năm xâu 10 tệ, mỗi người mua tối đa hai mươi xâu."

"Không cần không cần, ông chủ đã cứu tôi, tôi đã ăn bánh bao của anh, sao anh có thể không lấy tiền được?"

"Lần đó cô trả nhiều lắm, giá mua mấy cái bánh bao không đắt như vậy đâu."

Giả Lam không nói nữa. Cô vừa nhớ lúc cùng Hiểu Lâm đến đây, trên đường có nhắc tới chuyện muốn trao đổi cách thức liên lạc với ông chủ. Nếu cô đồng ý có phải có thể thuận thế lấy được cách liên lạc của ông chủ rồi không?

Nhưng vẫn phải hỏi có thể trao đổi cách thức liên lạc không cho lễ phép.

"Ông chủ có thể cho tôi cách liên lạc không? Lần sau tôi không biết anh bày hàng ở đâu còn có thể hỏi anh." "Chứ gì nữa, trước đó không biết anh không bán hàng ở Hoa Quả Sơn nữa, chúng tôi chạy đến đó uổng công hết mấy lần."

"Ông chủ, sao anh đổi chỗ bán mà không nói với chúng tôi gì hết vậy?"

Hiểu Lâm u oán hỏi Lâm Chu.

Lâm Chu vô tội nhún vai: "Các cô cũng không hỏi mà."

Chẳng lẽ cậu còn phải chủ động nói với mỗi khách hàng đến mua đồ rằng ngày mai cậu sẽ không đến bày quầy bán hàng à? Lỡ người ta không muốn biết, chẳng phải là tự mình đa tình ư?

"Bày quầy bán hàng là sở thích của tôi. Tôi cũng không kiếm tiền từ việc này nên các cô không cần cố chấp thế đâu. Chính tôi cũng không biết kế tiếp mình sẽ bán cái gì, đi đến đâu. Đa phần là ý tưởng bộc phát thì bày bán thôi."

Giả Lam và Hiểu Lâm nghe câu trả lời của Lâm Chu đều trợn tròn mắt.

Tưởng rằng ông chủ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích.

Thế thì phải làm sao bây giờ?

Hai người không xin được cách thức liên lạc, mua kẹo hồ lô xong thì thất thần đứng sang một bên, nhường chỗ cho người phía sau.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn kẹo hồ lô trong tay, bắt đầu cầm một xâu lên ăn với nét mặt buồn bã.

"Ôi!"

Nửa quả nhân sâm bọc siro đường, rất dễ cắn, vừa vào miệng đã ứa đầy nước.

Quả nhân sâm cũng không có mùi vị gì, nhưng lại mọng nước.

Không ngờ sau khi làm thành kẹo hồ lô, mùi vị lập tức phát sinh thay đổi rõ rệt.

Siro đường tạo vị ngọt cho quả nhân sâm, đồng thời có đủ lượng nước nên tan ra trong miệng như nước ép, còn tỏa mùi thơm, rất giòn, ăn đến sảng khoái.

"Ngon quá đi!"

Giả Lam ăn kiwi phủ đường, vị cũng rất ngon.

Hai người ăn uống vui vẻ, nét mặt buồn bã đổi thành nụ cười tươi rói.

Lâm Chu tranh thủ quay đầu nhắc Giả Lam lát nữa đừng vội rời đi, chờ cậu trả tiền lại cho cô.

Giả Lam không lấy được cách thức liên lạc nên mong rằng có thể kết bạn WeChat với Lâm Chu lúc cậu trả tiền.

Thế là cô đứng chờ cạnh đó.

Đến khi Lâm Chu bán hết kẹo hồ lô, chuẩn bị dọn hàng mới phát hiện cách đó không xa có một đám người đang chờ cậu, lập tức bị dọa cho lui vài bước ra sau.
Bình Luận (0)
Comment