Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Tưởng Ông Chủ Chỉ Không Mê Tiền Thôi Chứ, Nào Ngờ Ông Chủ Chỉ Vì Sở Thích (2)

Chương 114: Tưởng ông chủ chỉ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích (2) Chương 114: Tưởng ông chủ chỉ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích (2)Chương 114: Tưởng ông chủ chỉ không mê tiền thôi chứ, nào ngờ ông chủ chỉ vì sở thích (2)

Nhóm khách hàng mua bánh bao chờ cả buổi, cuối cùng cũng thấy Lâm Chu dọn hàng, vội điều chỉnh cảm xúc rồi tức tốc nhào lên ôm chặt đùi Lâm Chu, khóc lóc ỉ ôi.

"Ông chủ ơi, cậu thật tàn nhẫn, vậy mà bỏ rơi chúng tôi!"

"Cậu có biết cảm giác chờ đợi từ hoàng hôn đến bình minh là thế nào không? Không, cậu không biết, cậu là đồ đàn ông bội bạc, cậu cướp mất trái tim của người khác, sau đó vứt bỏ người ta."

"Ông chủ à-"

Khóc lóc kể lể còn rất trầm bổng nhịp nhàng, chẳng khác nào nghe hát.

Khiến Lâm Chu choáng đầu hoa mắt.

Không phải chứ, sao mọi người làm lố quá vậy?

Đây là lần đầu tiên cậu gặp được những khách hàng của quầy hàng mở bán trước đó. Không ngờ những người này vẫn luôn chờ cậu sau khi cậu đổi chỗ bán.

Cậu sợ hãi muốn rút chân mà không rút ra được, càng làm người đàn ông dang ôm đùi cậu ôm chặt hơn nữa.

Thời điểm cậu nghiên cứu bày hàng trước đó đều chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.

Song, có lẽ các khách hàng lại không cảm thấy thế.

Chính cậu ngày ngày tự thưởng thức tay nghề của mình nên quen mồm, cảm thấy rất ngon nhưng không đến mức quá đáng như vậy.

Lâm Chu cảm thấy cậu đã đánh giá thấp mức độ trâu bò của hệ thống nấu nướng.

Mắt thấy khách hàng cũ tụ tập đông như vậy, Lâm Chu không mắc hội chứng khủng hoảng giao tiếp cũng khủng hoảng tại trận.

Tâm trạng Lâm Chu rất phức tạp.

"Đúng đúng đúng, ông chủ, tôi thích ăn bánh bao nhân thịt bò."

"Ông chủ, cậu có group gì không, add chúng tôi vào group đi, đến lúc đó cậu bày quầy hàng thì cho chúng tôi biết."

"Ông chủ, cậu nói rõ muốn bồi thường cho bọn tôi như thế nào đi? Bán bánh bao một ngày được không?"

Dù có muốn thỏa mãn bọn họ... Cậu cũng không làm được mà.

Bọn họ cứ thế này, bảo cậu dám cho phương thức liên hệ à?

Cậu bày quầy hàng chỉ vì làm nhiệm vụ thôi.

Một đám người anh một câu tôi một câu, Lâm Chu không chen miệng vào được.

"Thật xin lỗi, không thể cho mọi người phương thức liên hệ được, tôi bày quây hàng chỉ bày chơi thôi chứ không làm kinh doanh cố định. Chính là đam mê. Cảm ơn sự yêu thích của mọi người nhưng có thể tôi không làm được theo yêu cầu của mọi người đâu."

"Hả? Đừng mà ông chủ, sao cậu có thể tàn nhẫn như thế chứ!"

Hơn nữa tài khoản của cậu đều là số cá nhân, khách hàng nhiều như vậy, phá lệ một lần sau này không ngừng lại được.

Nghề tự do biến thành mất tự do.

Cậu vốn không muốn bày quầy. Có nhiệm vụ hệ thống thì thôi đi, nếu còn phải bị mấy khách hàng mỗi ngày thúc giục đi làm thì rất đau khổ.

Cậu cũng không thích cuộc sống cá nhân bị quấy rầy.

Ở đây quá đông người, Lâm Chu lần nữa nhấn mạnh nguyên tắc của mình. "Thế chẳng phải nói bọn tôi không được ăn bánh bao nữa à?"

"Trời ơi, trái tim của tôi vỡ nát rồi."

"Không có bánh bao của cậu, tôi sống thế nào đây hả ông chủ!"...

Một buổi trưa cứ như vậy trôi qua, Lâm Chu cũng không biết mình thoát khỏi sự bao vây của những người đó như thế nào.

Chờ về đến nhà, quần áo của cậu đều ướt đẫm mồ hôi.

Người cũng mệt như khổ sai, chẳng khác nào chạy mấy cây số.

Lúc quản gia và các dì đến đón, trong ánh mắt lộ ra đau lòng.

Bày quầy hàng vào mùa hè quả thật vất vả, xem mệt chết đứa nhỏ rồi nè.

"Cậu Lâm đi lên tắm rửa trước đi, cơm trưa chuẩn bị xong rồi. Chờ ăn cơm xong rồi mau chóng nghỉ ngơi."

Lâm Chu đờ đẫn gật đầu, đi vào buồng vệ sinh tắm rửa.

Đầu óc giống như chết máy.

Hôm nay thật sự là một ngày lên voi xuống chó.

Tắm rửa xong đi ra, toàn thân Lâm Chu đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Lúc cậu vào phòng ăn, đồ ăn đã được dọn lên bàn.

Ba món một canh, mỗi món không nhiều lắm, vừa đủ cho cậu ăn.

Có cả món ngọt.

Trình bày tinh tế, hình thức món ăn đa dạng còn phối hợp dinh dưỡng.

Lâm Chu vừa lòng gật đầu cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Cậu thật sự rất đói bụng.

Lần sau có thể cân nhắc ăn cơm trưa xong rồi ra ngoài bày quầy hàng.

Nhưng mà chắc không kịp thời gian mất.

À khoan, ngày mai cậu có cần đổi nơi bày quầy hàng không nhỉ?

Cứ cảm giác bị các khách hàng đuổi tới không an toàn lắm. ...

Ngày hôm sau, thứ năm.

Lại một ngày mới, Lâm Chu nghĩ đến việc bày quầy hàng liền thở dài.

Hy vọng hôm nay mọi chuyện có thể thuận lợi.

Theo mấy tuần làm nhiệm vụ liên tiếp, cậu xem như phát hiện nhiệm vụ hiện tại càng ngày càng không dễ làm.

Không có khách hàng, ảnh hưởng việc hoàn thành nhiệm vụ.

Khách hàng quá nhiều, bận thì không nói, nếu mua không giới hạn sẽ có vài người mua nhiều, có vài người không mua được, toàn bộ vây quanh trước quầy hàng của cậu, muốn dọn quán cũng không thể nhúc nhích.

Càng không ngờ chính là khách hàng của quầy hàng cậu từng bày trước kia còn có thể tìm được cậu.

Điều này không thể nghỉ ngờ là gia tăng độ khó cho cậu bày quầy hàng.
Bình Luận (0)
Comment