Chương 116: Tài ăn nói này không đi làm kinh doanh thật sự là nhân tài không được trọng dụng (1)
Chương 116: Tài ăn nói này không đi làm kinh doanh thật sự là nhân tài không được trọng dụng (1)Chương 116: Tài ăn nói này không đi làm kinh doanh thật sự là nhân tài không được trọng dụng (1)
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Chu cũng mang theo tán thưởng, ông chủ này rất có sáng ý. Nhìn đi, những xâu kẹo hồ lô chưa từng thấy này hấp dẫn người ta bao nhiêu!
"Mày ăn rồi hả!"
Người bạn nhìn thấy Trình Quảng Bằng đang cầm kẹo hồ lô ăn thì trưng ra vẻ mặt khiển trách.
"Đây là kẹo hồ lô mà mày trèo lan can bị cảnh sát giao thông bắt được cũng phải ăn đó hả? Đúng là khác thường nha."
"Ông chủ, có đề cử gì không?"
Lâm Chu nở nụ cười, đương nhiên có đề cử.
Người anh em của các anh đặc biệt dặn dò phần ăn riêng cho các anh.
"Sầu riêng phủ đường rất ngon, làm từ sầu riêng Miêu Sơn Vương thượng hạng. Miếng sâu mềm nhữn ngọt ngào hòa lẫn mùi thơm ngát của cây ăn quả, giống như ăn một lớp kem bơ thật dày, phối với lớp đường giòn tan, ăn một lần không thốt nên lời."
Ánh mắt Trình Quảng Bằng đứng ở phía sau nhìn Lâm Chu cũng mang theo khiếp sợ.
"Kẹo hồ lô vị gừng non đầu mùa, áo thêm lớp đường không khác gì kẹo gừng, ăn vào trong miệng có mùi thơm ngát của gừng sống, vị cay thoang thoảng nhưng làm vị ngọt nổi bật hơn, cực kỳ ngon."
"Ông chủ đừng nói nữa, cho chúng tôi mỗi thứ một phần."
"Kẹo hồ lô ớt cũng là vị ngon hiếm có, bình thường đã có rất nhiều người thích ăn ớt sống, phối với thịt nướng, salad, ăn như trái cây để giảm béo vân vân. Nhưng làm thành kẹo hồ lô sẽ khác biệt, vị tươi giòn lại có độ dày, lúc nhai sẽ thấy được vị cay và vị ngọt giao hòa lẫn nhau..."
"Kẹo hồ lô làm bằng tỏi non không cay như tỏi làm nấu ăn. Bản thân tỏi chỉ cần nướng hoặc ăn sống đã rất tuyệt rồi, càng miễn bàn làm thành kẹo hồ lô, đảm bảo là mỹ vị anh chưa từng thử."
Hai người bạn bị Lâm Chu nói đến thèm, nhìn kẹo hồ lô trong tủ kính mà không nhịn được nuốt nước miếng.
"Còn có khổ qua phủ đường, khổ qua tươi vừa hái trong ngày, rất non. Sau khi chần nước sôi cho bớt đắng sẽ giữ được màu xanh biếc, áo thêm lớp đường bao trùm phần lớn vị đắng, vào miệng ngọt thanh lại hơi hơi đắng. Cực kỳ tuyệt vời.
"Ông chủ, kẹo hồ lô này của anh làm rất đẹp, tôi chưa từng thấy kẹo ở đâu tinh xảo như vậy."
Nếu không phải hắn biết mùi vị thì cũng tin chắc luôn.
Nhìn dáng vẻ chờ mong của hai người bạn, Trình Quảng Bằng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của bọn họ khi nếm thử, lập tức lôi di động ra bắt đầu ghi hình.
Tài ăn nói thế này mà không đi làm kinh doanh đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Vừa nghĩ đến hương vị của kẹo hồ lô, còn chưa ăn mà khoang miệng đã bắt đầu phân bố nước bọt.
Hơn nữa, lớp đường trong suốt đến mức nhìn rõ ràng dáng vẻ nguyên liệu phủ đường bên trong, không gồ ghề, cũng không phải trái cây loại kém, xấu xí. Quả nào quả nấy đều cực kỳ đẹp và mới mẻ, mắt thường có thể thấy rất ngon.
Cầm hai xâu kẹo hồ lô trong tay gõ vào nhau có thể nghe thấy âm thanh va chạm cốp cốp.
Lớp đường phía trên mỗi một xâu kẹo hồ lô đều cực kỳ hoàn mỹ, bọc trọn vẹn trái cây, còn giữ lại hình dạng của chính nguyên liệu, cứ như cho trái cây một lớp đường hơi mỏng.
Lâm Chu cười đưa kẹo hồ lô đã gói xong cho bọn họ: "Chẳng những đẹp, ăn càng ngon hơn, thử xem."
"Ngon thật!"
Trình Quảng Bằng thấy bọn họ bắt đầu ăn, kích động nhịn cười, tay câm di động hơi run rẩy.
Vừa rồi nghe ông chủ miêu tả, bọn họ cực kỳ tò mò về hương vị. Hai người bạn cũng không khách sáo, cầm lên một xâu trái cây bắt đầu ăn.
Giây tiếp theo, người bạn vóc dáng cao ăn sầu riêng phủ đường, sau khi cắn ra lớp đường áo bên ngoài, thịt sầu riêng vào miệng mềm xốp ngọt ngào, rất thơm! Cảm giác lạnh lẽo như ăn kem, lại thêm lớp áo đường như đang nhai kẹo cứng. Phối hợp cùng với nhau thành hương vị của sầu riêng phủ đường, ăn ngon đến khiến người ta khoan khoái.
"Okie-"
Một xâu sầu riêng phủ đường chỉ đủ một miếng, há miệng là ăn xong. Ánh mắt của nam sinh vóc dáng cao cũng sáng rỡ lên, trông còn thòm thèm.
"Ông chủ, cho tôi hai xâu sầu riêng phủ đường nữa."
Nam sinh hơi gầy một chút thì ăn khổ qua phủ đường, vừa cắn một miếng là mặt đã tái mét, nhưng nể mặt ông chủ nên không nhổ khổ qua phủ đường trong miệng ra.
Nhai cũng không dám nhai kỹ, ba hai ba cái đã nuốt xuống.
Nhưng vị đắng lưu lại trong miệng khiến cậu ta không nhịn được nôn khan.
Khổ qua là một trong những loại cậu ta nghe tên là tránh xa rồi, thế nên không biết nó đắng đến thế.
Lần đầu nếm thử đã khiến người ta khó có thể quên.
"Thử tỏi phủ đường xem, tao nhớ mày thích ăn tỏi nướng, chắc chắn cũng thích ăn cái này."
Nam sinh hơi gầy đau khổ thấy Trình Quảng Bằng vui vẻ cũng muốn mắng chửi người.
Cái thằng súc sinhI...
Cùng thời gian đó, trong group mà các khách hàng mua bánh bao lập ra, giờ nghỉ trưa có người yếu ớt hỏi: Mọi người đi mua kẹo hồ lô mà ông chủ bán chưa?