Chương 117: Tài ăn nói này không đi làm kinh doanh thật sự là nhân tài không được trọng dụng (2)
Chương 117: Tài ăn nói này không đi làm kinh doanh thật sự là nhân tài không được trọng dụng (2)Chương 117: Tài ăn nói này không đi làm kinh doanh thật sự là nhân tài không được trọng dụng (2)
'Group tìm ông chủ bánh bao vào ngày hôm qua đã chính thức đổi tên thành 'Group khách hàng của ông chủ quầy bánh bao.
Ông chủ quầy bánh bao thì tìm được rồi nhưng mọi người cũng không vui vẻ.
Bọn họ say mê tìm ông chủ như vậy, chính là muốn ăn bánh bao.
Nhưng ông chủ chạy đi bán kẹo hồ lôI
Điều này trực tiếp khiến fan trung thành của bánh bao trong group sững sờ.
Điều càng khiến người ta đau khổ hơn là mọi người hỏi ông chủ mới biết được, bày quầy hàng vậy mà chỉ là một đam mê của ông chủ, căn bản buôn bán không cố định.
Tay nghề tốt như vậy mà chỉ làm vì đam mê, điều này kêu những người mở tiệm buôn bán đàng hoàng sống như thế nào đây!
So sánh với lúc không tìm được Lâm Chu, mọi người còn ôm hy vọng.
Thẳng đến giữa trưa này mới có người gửi tin nhắn.
Nhưng hiện tại hy vọng này đã không còn.
Trong lúc nhất thời, ý chí của những các khách hàng này đều sa sút.
Bằng không sợ là bọn họ không ăn được nữa.
Mọi người đã tỉnh táo nhận thức được, trừ khi ngày nào đó ông chủ đột nhiên hứng lên mới có khả năng bán bánh bao.
Trong group tin nhắn bình thường chat nhiệt tình, hôm nay im lặng như thóc.
Nghĩ chỉ cần tìm được quây bánh bao là có thể ăn được bánh bao mỹ vị.
"Cũng phải, không ăn được bánh bao thì kẹo hồ lô cũng được, tôi đều thích ăn."
"Tuy rằng chúng ta không ăn được bánh bao, nhưng mà ông chủ còn đang tiếp tục bày quầy hàng, có thể ăn được kẹo hồ lô cũng tốt mà!"
Có người đột nhiên phản ứng lại, kích động nói.
Ngày hôm qua có khách hàng mua kẹo hồ lô nhìn thấy, lập tức trả lời nói: "Ngày hôm qua tôi mua rồi nè, ông chủ không chỉ làm bánh bao ngon mà làm kẹo hồ lô cũng rất ngon, tôi mua một xâu, chẳng đủ ăn gì cả, mấy miếng đã không còn. Tiệm kẹo buôn bán cực kỳ tốt, bày quây hàng ở cổng trường nên khách đều là học sinh tiểu học, xếp hàng dài lắm."
Lâm Chu tới nơi vào khoảng 11 rưỡi, trường ngoại ngữ quốc tế tan học lúc 11 giờ 45, lúc đi ra ngoài cổng trường thì đại khái đã 11 giờ 50 rồi.
Cứ như vậy, đội ngũ đứng trước quầy hàng kẹo hồ lô đông người lớn hơn so với bình thường.
"Tài nghệ nấu ăn của ông chủ rất tốt, làm kẹo hồ lô cũng ngon tuyệt cú mèo, đề cử mọi người thử xem."
Kẹo hồ lô trong tủ đã bị các phụ huynh đứng ở cổng mua đi một nửa.
"Xông lên đi mấy đứa, ai cướp được kẹo hồ lô thì người đó là lão đại!"
"A, kẹo hồ lô ơi tui tới rồi đây!"
Tốc độ đúng là đứa này nhanh hơn đứa kia, giáo viên ở đằng sau kêu khàn cả cổ cũng không được.
Ngày hôm sau, tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, bọn nhóc đã lập tức đeo cặp sách chạy ào về phía cổng trường.
"Ai cũng đừng đoạt với tớ, tớ phải làm người đầu tiên!" Điều này làm cho đám học sinh tiểu học đến giờ mới có thể đi ra ngoài vô cùng khổ sở.
"Mấy cậu chạy cái gì, đâu phải là không có đâu, thật là! Ây, chờ tớ với -"
Một đám học sinh giống zombie ra khỏi thành, gào khóc lao thẳng đến quầy hàng của Lâm Chu.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai các học sinh được nghỉ.
Trường học không mở, Lâm Chu cũng không có ý định đến đây bày quầy bán hàng. Để phòng ngừa các học sinh không tìm được mình thì khóc rống, lúc bán kẹo hồ lô Lâm Chu còn cố ý nói với mọi người một tiếng.
Nếu không phải tuần này gặp được khách hàng mua bánh bao lúc trước thì cậu còn không biết mình đổi chỗ bày quầy bán hàng, các khách hàng vẫn luôn tìm cậu đâu.
Sau này ít nhiều gì mình cũng căn dặn một chút đi, cho dù có người không thèm để ý cũng tránh cho tình huống mọi người chạy khắp nơi tìm cậu mất công.
"ớ? Ngày mai không đi học ư?"
"Gì cơ? Mai là thứ bảy á?"
Các học sinh tiểu học nghệt mặt ra, làm Lâm Chu nhìn mà vui vẻ cực.
Lúc trước khi cậu đi học mà gần đến ngày nghỉ, ngay từ thứ sáu cậu đã bắt đầu chờ mong, tính toán rõ ràng rồi.
Bây giờ trẻ con thích học tập thế à?
Đến nghỉ học mà cũng không muốn luôn?
Một giây sau đám học sinh tiểu học đồng thanh hỏi Lâm Chu đi đâu bày quầy bán hàng thì cậu mới phản ứng được.
Hóa ra không phải bọn họ không muốn nghỉ, mà là đang để ý có thể ăn kẹo hồ lô được không.
"Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, có thể gặp được hay không đều dựa vào duyên phận cả."
Đám học sinh tiểu học đã gặp được thao tác như vậy bao giờ đâu.
Cả đám đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chu, gấp đến mức sắp bật khóc nức nở.
Một ít khách hàng cũ trong đám người cũng co giật khóe miệng, rất hoài nghi đây là thú vui ác ôn của Lâm Chu.
Nhưng bọn họ đúng là bị khơi gợi lên hứng thú thật.
Dù sao cuối tuần không đi làm, sao không ra đường xem thử có thể vô tình gặp được ông chủ, làm một cuộc hẹn hò với mỹ thực hay không.