Chương 126: Đây chỗ nào là con chó ngốc của cậu ta, rõ ràng là con trai cả của cậu ta! (1)
Chương 126: Đây chỗ nào là con chó ngốc của cậu ta, rõ ràng là con trai cả của cậu ta! (1)Chương 126: Đây chỗ nào là con chó ngốc của cậu ta, rõ ràng là con trai cả của cậu ta! (1)
Ngay lúc vừa nãy!
Không biết chó của cậu ta làm sao, tăng tốc chạy như bay, dẫn đến dây thừng cũng không giữ chặt.
Cậu ta liều mạng đuổi theo phía sau cũng không đuổi kịp, ngược lại đi theo đi tới cửa quán bar.
Chỉ thấy con chó ngốc của cậu ta ngồi trước một quầy gà rán cười lấy lòng với chủ quán.
Trong nháy mắt mặt của Cao Gia Chí đen thui.
Cậu ta cắn răng đi đến trước mặt Lâm Chu xin lỗi.
"Thật ngại quá, chó của tôi đột nhiên chạy tới là vì tôi không giữ chặt, quấy rầy ông chủ rồi."
Từ mức độ xin lỗi thuần thục của Cao Gia Chí là biết bình thường con chó ngốc này gây không ít rắc rối.
Con chó này xem trọng cậu?
"Đại Bảo, đi thôi”
Tư thế cưỡng chế chuyển đi khiến husky đáng thương giãy giụa, đầu lắc như trống bỏi, còn nhìn Lâm Chu kêu to, cực kỳ tội nghiệp.
Cậu ta xin lỗi cười với Lâm Chu, tiến lên muốn ôm chó chạy đi.
Cao Gia Chí một lần nữa gắn dây thừng cho husky, chuẩn bị kéo nó đi, kết quả kéo hai ba cái đều không đi, răng hàm cũng sắp bị cắn nát rồi.
Lâm Chu:...
Lâm Chu lắc đầu tỏ vẻ không sao.
"Muốn đi dạo, tao cũng dẫn mày đi rồi, mày còn muốn gì?"
Thấy làm căng không được, Cao Gia Chí buông tay ra, chậm rãi hít sâu một hơi, nói bản thân phải bình tĩnh.
"Đại Bảo, mày nói mày muốn gì?"
Muốn đổi chủ nhân?
Cao Gia Chí: ...
Cao Gia Chí nói xong, husky như nghe hiểu, chảy nước miếng với đùi gà rán.
Cái này Lâm Chu và Cao Gia Chí đều xem hiểu rồi.
"Chúng ta đừng quấy rầy ông chủ người ta buôn bán được không!"
Chó ngốc chính là chó ngốc, đừng chờ mong gì ở nó.
"Ok." Lâm Chu gật đầu, vớt đùi gà đã rán định hình trong chảo ra, làm lạnh một lúc lại thả vào trong chảo rán lại.
Husky nhìn thấy Cao Gia Chí mua đùi gà, nước miếng thật sự nhỏ xuống rồi.
"Lấy tôi hai cái, một cay một không cay."
"Mười tệ một cái."
Ngồi ở bên cạnh chủ nhân, cái đuôi cũng lắc ra dư ảnh.
Chạy điên cuông một lúc, Cao Gia Chí cũng cảm thấy có chút đói bụng, nhìn thấy đùi gà rán mà Lâm Chu bán lại hỏi: "Ông chủ, đùi gà rán bán thế nào vậy?"
Sau đó Cao Gia Chí dắt chó ngồi xổm một bên chờ.
Lâm Chu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người một chó biểu cảm giống nhau xếp hàng ngồi chôm hổm, động tác cũng dừng một chút.
Cao Gia Chí là một người rảnh rỗi không chịu nổi, thấy Lâm Chu cũng không bận thì bắt đầu bắt chuyện.
"Ông chủ, đùi gà rán này của anh ngon không?" "Có lẽ chó ngốc nhà tôi thèm ăn, vừa nãy suýt chút nữa khiến tôi đuổi theo muốn chết."
"Mùi thơm quá.
Lâm Chu còn chưa nói, cậu ta một giây nói ba câu.
Khóe miệng Lâm Chu co giật đột nhiên nghĩ tới một câu, chó giống với chủ nhân, vừa nãy cậu cảm thấy người và chó rất giống nhau cũng không phải không có đạo lý.
"Đương nhiên ngon rồi, anh thử đi rồi biết."
"Hi hi, ông chủ anh bao nhiêu tuổi, nhìn có vẻ khá trẻ."
Lâm Chu bày quầy hàng có thói quen mang khẩu trang, Cao Gia Chí cũng không nhìn thấy diện mạo của cậu, từ bề ngoài và giọng nói để xem, có lẽ không chênh lệch với cậu ta lắm.
"Tôi 24 tuổi, anh thì sao? Có lẽ cũng xấp xỉ tôi nhỉ."
"Tôi 26."
Lâm Chu có thể khẳng định người này là một người nói nhiều.
Miệng lải nhải không dừng lại được, cho dù Lâm Chu không tiếp lời, cậu ta vẫn có thể nói.
"Không nhìn ra đó, tôi còn cho rằng hai chúng ta xấp xỉ nhau, vậy tôi gọi ông chủ là anh chủ nha. Anh chủ ơi, đùi gà của tôi được chưa, thơm quá."
Lâm Chu: ”...'
"Còn chưa có à."
Cậu vừa mới bày quây hàng, mới vừa rán không bao lâu, còn phải một lúc nữa.
"Vậy được thôi, anh chủ là lần đầu tiên đến bày quầy hàng bên này sao? Trước đó tôi đi ngang qua cũng không nhìn thấy có bán gà rán."
"Đúng, tối hôm nay tôi vừa tới."
Thời gian trong lúc hai người nói chuyện phiếm cứ vậy trôi qua.
Theo vỏ ngoài của đùi gà rán dần dần vàng óng, mùi cũng càng thêm nồng đậm.
Một đám thiếu niên trong quán bar chơi đến rạng sáng ra ngoài, ngửi được mùi này, đói bụng không có gì bất ngờ.
"Thơm quá, mùi từ đâu đến vậy? Bên kia đang bán cái gì ăn à?"
Một đám cả trai lẫn gái ở cửa quán bar mới vừa ra từ nơi ăn chơi trác táng, người còn hơi bần thần, đã ngửi thấy mùi gà rán thơm ngào ngạt trong không khí.
"Có mùi thơm. Đi, đi xem thử, vừa vặn đói bụng rồi, buổi tối uống một bụng rượu, chạy vào nhà vệ sinh mấy lần đã không còn gì.'
"Là mùi gà rán bên kia truyền đến phải không?"
Một đám người rầm rộ đi tới quầy hàng của Lâm Chu.
Ban đêm mùa hè càng mát mẻ hơn ban ngày, giảm bớt sóng nhiệt, đường phố buổi tối người đi đường xe cộ cũng không ít, luôn có người đi tản bộ bên đường, ăn bữa ăn khuya.
Chính những cảnh tượng này mới hợp thành cuộc sống giàu có nhiều màu sắc.
"Ông chủ, đùi gà rán bán thế nào?"
"Mười tệ một cái.'