Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Hôm Nay Có Gà Rán Phối Bia (2)

Chương 132: Hôm nay có gà rán phối bia (2) Chương 132: Hôm nay có gà rán phối bia (2)Chương 132: Hôm nay có gà rán phối bia (2)

Hai cha con này có cảm nhận sâu sắc với tay nghề của Lâm Chu, vừa nghe cậu nói sẽ tự làm bánh trung thu, ánh mắt hai người lập tức sáng rỡ.

"Vậy thì quá tốt rồi, không có gì ngon bằng đồ cháu tự làm. Nếu cháu thích ăn cua lông, chờ lúc về chú lại mang thêm cho cháu."

Lâm Chu bật cười, thật ra cậu cảm thấy bình thường, không thích ăn lắm.

Cua lông không nhiều thịt, gọi là nếm hải sản tươi, đã thế muốn ăn còn rất phiền toái, cậu ăn cho đổi khẩu vị rồi thôi. ...

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi đến 11 giờ tối, Lâm Chu chuẩn bị đi bày quầy bán.

Sau khi chất từng loại nguyên liệu lên xe ba bánh, cậu lập tức xuất phát.

Lúc này, tại nhà Cao Gia Chí.

Cao Gia Chí nhìn husky ngáo lượn vòng vòng ngay cửa nhà thì vô cùng đau đầu.

Thức ăn cho chó mấy trăm tệ không ăn, ngược lại, cái đùi gà 10 tệ thì ăn tới ngon lành.

"Không thể ăn xương gà nữa, hôm qua mày ăn nhiều đến táo bón luôn, còn ăn gì nữa!"

Đến tận lúc ông chủ người ta dọn hàng mới kéo được nó về nhà.

Con hàng husky này mà cố chấp lên là không giữ nổi. Hôm qua lúc ở trước quầy gà rán, cậu ta kéo cỡ nào nó cũng không chịu đi.

"Đừng có mơ, hôm nay tao không dẫn mày ra ngoài đâu!"

Không ngờ hôm nay vừa đến giờ, con chó ngốc này lại bắt đầu nhốn nháo đòi ra ngoài.

"Không ra ngoài đâu!"

"Cứ cho mày đi là không kéo mày lại được."

Thấy husky nhe răng trợn mắt, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, tuy Cao Gia Chí nghe không hiểu, nhưng cậu ta dám khẳng định đó chẳng phải lời lẽ tốt lành gì!

"Kêu réo cũng vô ích."

"Gâu gấu ấu ẳng! Gâu gấu ấu ẳng!"

Cao Gia Chí còn có tâm trạng lấy điện thoại ra lướt xem video, mặc kệ con trai chó cưng kêu gào.

"Gâu gâu gâu ấu!"

"Chẳng nghe thấy gì."

Cao Gia Chí thẳng thừng khóa trái cả cửa sổ, bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, nhìn nó quay cuồng ở đó.

Một giây sau, Đại Bảo nổi giận nhìn về phía chiếc ghế sofa Cao Gia Chí đang ngồi, há mồm...

Cao Gia Chí nổi trận lôi đình, bổ nhào lên người husky, bắt đầu nắm đầu con chó ngốc này bằng cả hai tay.

Cao Gia Chí giận đến mức nhảy dựng cả người lên. Nếu không phải đêm hôm khuya khoắt sợ quấy rây hàng xóm, e là cậu ta đã gào ầm lên rồi.

Ghế sofa mua hết ba ngàn tệ cứ thế đi tong.

Chiếc ghế sofa bọc da bị cắn ra một dấu răng, nghe cả tiếng xì hơi. rõ ràng là bị cắn hỏng.

"Hôm nay không phải mày chết thì chính là tao sống!"

"Ây da đệch mợ, ghế sofa tao mới đổi đấy!"

Husky cắn ghế sofa, sống chết không chịu nhúc nhích, hai chân sau còn đạp hậu về phía Cao Gia Chí.

"Phắc, mày còn dám đạp tao, hôm nay tao phải cho mày biết ai mới là chủ nhân!" "Aaaal"

Một người một chó lâm vào hỗn chiến.

Một giây sau, Cao Gia Chí đột ngột dừng mọi động tác lại.

Cậu ta bị Đại Bảo gạt ngã trên đất, bị ép đến không thể động đậy, biến thành chú chó mặc người ta chém giết, không còn chút tôn nghiêm nào.

Trước đây, lúc cậu ta mua chó, bạn bè đều khuyên cậu ta đừng mua chó có hình thể quá lớn, không dễ kiểm soát. Nhưng cậu ta không nghe nên mới rơi vào tình cảnh này.

Lúc husky còn bé vẫn rất đáng yêu.

Nhưng khi hình thể nó càng lúc càng lớn, nó cứ như đã biến thành một thằng con ngỗ nghịch.

Phá nhà thì thôi đi, còn cực kỳ hoạt bát. Lúc ra đường không biết là cậu ta dắt chó hay chó dắt cậu ta nữa.

Bây giờ cậu ta còn không đánh lại nó.

Cao Gia Chí khóc không ra nước mắt, giãy giụa vô cùng vất vả.

"Anh chó ơi, anh là anh của em được chưa? Mau thả tao ra coil"

Đại Bảo bất động như núi, sủa gâu gâu hai tiếng, cũng không biết nó đang nói gì.

"Không phải chỉ là đùi gà thôi hả? Chuyện lớn cỡ nào chứ? Đáng để mày ra tay à! Mày thả tao ra, tao dẫn mày đi ăn"

"Hôm nay là tao lỗ mãng, tao mua đùi gà xin lỗi mày."

“Gâu gâu gâu!"

Đại Bảo hài lòng thả Cao Gia Chí ra, vui sướng kích động đi đến cửa rồi dừng lại.

Rặt một vẻ anh không dẫn tui đi, chuyện này không xong đâu.

"Đi đi đi, tao đi lấy dây."

Cao Gia Chí xoa cái eo đau nhức, cả người đau buồn phẫn nộ không chịu được.

Mình không phải nuôi chó, rõ ràng là nuôi tổ tông mài

Giây tiếp theo, Đại Bảo bay vèo vào phòng, tha sợi dây dắt chó ra.

Cao Gia Chí: ”...'

Một người một chó ra khỏi khu nhà. Không cần Cao Gia Chí dẫn đường, Đại Bảo vung chân bắt đầu chạy vội, kéo Cao Gia Chí lảo đảo.

"Đờ mờ, mày chậm chút coi-"

Tiếng hét của Cao Gia Chí văng vẳng trong không trung xa xa.

Vừa dứt lời, người đã chạy lên lê đường. ...

12 giờ khuya.

Lâm Chu đến trước cửa quán bar Bài Hát Cũ.

Con phố quán bar này được xem như địa điểm nhộn nhịp về đêm ở thành phố Giang Đông.

Trước cửa quán bar có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn khuya.

Lâm Chu đến muộn, vẫn chỉ còn lại vị trí bán khá tệ.
Bình Luận (0)
Comment