Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Anh Chó Ơi, Là Em Lỗ Mãng Rồi!

Chương 133: Anh chó ơi, là em lỗ mãng rồi! Chương 133: Anh chó ơi, là em lỗ mãng rồi!Chương 133: Anh chó ơi, là em lỗ mãng rồi!

Cậu không thèm để ý, thuần thục đỗ xe ba bánh lại, bắt đầu dựng quầy.

Hôm nay, gà rán gồm ba loại:

Gà rán miếng, đùi gà rán và cánh gà rán.

Còn có thêm vị gạch cua.

Bột rán được chia làm hai loại: Một xô bột nguyên vị và một xô bột có thêm gạch cua.

Cậu vừa mở nắp thùng bảo quản tươi ra, mùi thơm của gia vị ướp gà lập tức lan tỏa.

Thứ này thơm quá xá!

Sốt ướp gà được phối trộn từ nhiều loại gia vị và hương liệu, ướp trong vài giờ, từng thớ thịt trong xác gà đều được thấm đẫm gia vị.

Chẳng mấy chốc, mùi gà rán thơm lừng tỏa ra từ ven đường.

Hôm qua cậu nghe hai khách hàng kia nói nhiều đến nỗi hôm nay thuận miệng nói theo luôn!

Lúc này có thể thả miếng gà đã thấm ướp gia vị vào bột, bọc lớp bột mỏng bên ngoài rồi thả vào chảo dầu để định hình.

Sau khi nhiệt độ chảo sắt tăng lên, cậu đổ vào đó nửa bình dầu hạt cải, kế tiếp lại cho tỷ lệ mỡ lợn bằng dầu vào. Sau đó, khi nhiệt độ dầu tăng cao, mỡ lợn đông đặc màu trắng dần dần tan chảy, hòa quyện vào dầu hạt cải.

Cậu bắc chảo lên, bật lửa.

Âm thanh xèo xèo của dầu chiên không ngừng vang lên, giống như một bản giao hưởng mỹ vị được diễn tấu trong đêm khuya.

Bậy, xác gà cái gì, rõ ràng là miếng thịt gà!

Đại Bảo ào đến trước quầy hàng của Lâm Chu mới dừng lại, Cao Gia Chí đờ đẫn bước theo phía sau, thở hổn hển như chó. Lâm Chu thấy mà tấm tắc lấy làm lạ.

Nhà Cao Gia Chí cách quán bar Bài Hát Cũ không xa, chỉ khoảng hai con phố.

Bình thường, cậu ta phải mất bốn mươi phút đi bộ, không ngờ hôm nay chỉ mười phút đã chạy đến nơi.

Đại Bảo ngửi được mùi thơm lại càng chạy sung sức hơn.

Cậu đang làm gà rán, không tiện vuốt ve chó, chỉ có thể nhìn nó cho đã ghiền.

"Gâu gâu gâu-”

Lâm Chu cười tủm tỉm nhìn chú chó husky quen thuộc, lên tiếng chào hỏi.

Đúng là một buổi chạy bộ vui sướng đầm đìa!

"Anh chủ..."

Đang nói, Đại Bảo không nhịn được sủa hai tiếng, Cao Gia Chí nhận ra trên bảng đen hôm nay có viết thêm vài loại gà rán khác.

"Vừa ra khỏi khu nhà đã chạy tít mù, tôi đuổi theo nó gần chết luôn."

"Anh trai, anh không biết chó nhà tôi thèm thuồng cỡ nào đâu. Mới 11 giờ nó đã muốn chạy ra ngoài, tôi mạnh mẽ kéo lại không cho nó đi, nó còn cắn nát ghế sofa của tôi, bị tôi tẩn cho một trận. Hết cách, tôi đành phải dẫn nó ra đây."

Cậu ta vội đi đến quầy trà chanh bên cạnh mua cốc nước, uống ừng ực mấy ngụm lớn mới tỉnh hồn lại rồi vê trước quầy hàng của Lâm Chu chọn món.

"Ồ, hôm nay có món mới này."

Cao Gia Chí đến cùng nó thở hổn hển, suýt nữa đã không thở nổi.

Cánh gà rán, đùi gà rán nguyên vị mỗi cái mười tệ. Vị gạch cua 20 tệ.

Gà rán miếng nguyên vị 25 tệ một phần, gà rán miếng vị gạch cua 50 tệ một phần.

"Gà rán gạch cua à?”

Cao Gia Chí lập tức bị món gà rán gạch cua chưa từng nếm thử hấp dẫn.

Cậu ta ăn gà rán nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy vị này bao giờ.

"Đúng vậy, cua lông tươi hấp chín, lấy gạch cua ra xào thành sốt gạch cua, sau đó trộn với bột, bọc bên ngoài đùi gà rồi cho vào dầu rán. Vừa thơm vừa giòn, còn xen lẫn mùi gạch cua, ăn ngon bá cháy."

Lâm Chu vừa nói vừa vớt một cái đùi gà gạch cua ra khỏi chảo dầu.

Hú!

Gà rán gạch cua quả là không tâm thường.

Màu vàng rực kia, còn có vị tươi mới của gạch cua, cả đùi gà tỏa hơi nóng hầm hầp dưới ánh đèn hệt như đang phát ra ánh sáng vàng, lập tức trở thành tâm điểm.

"Lấy cho tôi một cánh gà, một đùi gà gạch cua và hai cái đùi gà nguyên vị."

Cao Gia Chí gọi món xong, còn chưa ăn mà đã nuốt nước miếng.

Màu sắc của gà rán gạch cua thật sự mê người quá thể.

Nửa đêm nửa hôm thế này, ai mà cưỡng nổi!

Lâm Chu dùng gạch cua lông hàng thật giá thật, còn thêm thịt cua vào xào đầy một bát lớn, trộn đều thành bội.

Đùi gà bọc trong bột này rán đến khi xốp giòn, mùi thơm đậm đà khó cưỡng.

"Được rồi, anh với nó đến sớm nên phải chờ một lát nhé! Bây giờ tôi mới rán định hình thôi."

Cao Gia Chí nhìn chằm chằm gà rán trong nồi dầu, khó có thể dời mắt, đương nhiên Lâm Chu nói gì đều nhất trí.

Lâm Chu cúi đầu thấy Husky nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh. Đôi mắt ấy chả khác gì bóng đèn sáng chói trong đêm tối.

Đây chắc chắn là khách hàng trung thành của cậu!

"Anh trai, mấy giờ anh ra bán vậy?"

Cao Gia Chí phát huy ổn định, hết khát nước rồi lập tức bắt chuyện.

"12 giờ mở quầy."

"Ngày nào anh cũng đến à?"

"Tôi bán trong tuần này, tuần sau thì chưa chắc."

"Tại sao vậy?"

"Thói quen..."

Lâm Chu bị hỏi đến mức càng nói càng thiếu.

Hiếm khi cậu gặp được khách hàng giỏi buôn chuyện thế này.

Đúng là thăm dò được đến mười tám đời tổ tông nhà cậu luôn.
Bình Luận (0)
Comment