Chương 168: Như vậy không phải đúng lúc à! (1)
Chương 168: Như vậy không phải đúng lúc à! (1)Chương 168: Như vậy không phải đúng lúc à! (1)
Cha Cao vừa nghĩ tới việc vê nhà là thấy cảnh con husky ngáo phá nhà thì cảm thấy đau đầu cực.
Càng chưa nói đến tối mờ tối mịt mà còn bị kéo ra ngoài xếp hàng mua gà rán cho hai đứa này.
Ban đầu không giới hạn số lượng, Cao Gia Chí mua gà rán là đủ một người một chó ăn.
Thế nhưng sau khi giới hạn một mình cậu ăn còn không đủ, chớ nói chỉ là thêm một con chó nữa.
Lượng cơm của Đại Bảo cũng không hề nhỏ.
Một người một chó đang phát sầu thì đoán xem sao nào, cha mẹ đã về rồi!
Như vậy không phải đúng lúc à!
"Ba mẹ đừng nóng vội. Ba mẹ thấy mấy người đang xếp hàng kia không, họ đều đến vì gà rán đó. Ăn ngon lắm luôn, ba mẹ mà không ăn là sống uổng phí cả nửa đời người đó. Ngon tuyệt cú mèo luôn!"
Cái này phải xếp đến khi nào chứ?
Có thằng con này đúng là phúc khí của bọn họi
Cao Gia Chí lộ ra một nụ cười mỉm hàm súc, bày tỏ không cần khách khí. ...
Mẹ Cao dắt Đại Bảo, tức giận nói.
"Mẹ cảm ơn con ha."
Lúc này người đi đường cũng đến xếp hàng mua gà rán bị số người xếp hàng hù dọa.
Cha Cao mẹ Cao: ...
"Tìm shipper? Anh không biết hả?"
Anh nghĩ như vậy, cũng không chú ý nhiều cứ thế nói thẳng ra.
Lời này lập tức đưa tới sự quan tâm của khách hàng cũ bên cạnh.
Hay là tìm shipper mua dùm đi!
"Biết cái gì cơ? Tôi đâu biết đâu?"
Anh tưởng bọn họ muốn xếp hàng lắm à? Không biết tìm shipper đi mua giùm mình à?
Là do có vết xe đổ rồi đói
Khách hàng cũ hỏi lại với vẻ mặt khác lạ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Người qua đường ngớ người ra, không hiểu ra sao.
Nếu không thì mọi người sẽ thấy được hình ảnh đẹp đế một đám anh trai shipper đứng đây xếp hàng rồi.
Anh trai shipper ăn vụng lấy sức một người giết chết một nhóm khách hàng lớn muốn đầu cơ trục lợi.
Còn không phải sợ khó giữ được gà rán à!
"Nếu không sao nhiều người như vậy, lại chẳng có một ai tìm shipper chứ?"
Dù cho là hơn nửa đêm, đám người muốn ăn gà rán cũng đều phải tay làm hàm nhai, đến xếp hàng từ sớm.
"Trước đó có người kêu anh trai shipper đi mua gà rán giùm, kết quả gà rán bị anh trai shipper ăn mất!"
"Còn có việc này à?" Người qua đường vô cùng khiếp sợ.
"Nói như này đi, đổi vị trí tự hỏi xem, anh xếp hàng nửa ngày mới mua được gà rán ông chủ Lâm làm, gà rán thơm ngào ngạt ở ngay trước mặt anh, anh có thể nhịn xuống không ăn không?"
Người qua đường cẩn thận ngẫm nghĩ dựa theo hình ảnh khách hàng cũ miêu tả, vuốt lương tâm lắc đầu.
Đậu má ai mà nhịn được chứt
Gà rán ông chủ Lâm ăn ngon đến mức nào, đâu phải anh chưa từng ăn. Anh thà tốn nhiều tiền đặt shipper mua gà rán là để ăn, chứ không phải cuối cùng đều công cốc!
"Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác!"
Khách hàng cũ vỗ vai người đi đường với vẻ mặt thâm trầm.
Chuyện mình cũng không làm được mà lại đi khảo nghiệm người xa lạ, quá không lý trí.
Còn không bằng tự mua để mình ăn cho rồi.
"Thật ra thì tìm anh trai shipper xếp hàng chung với anh cũng được, thế thì một người có thể ăn hai phần, nhưng tôi không có nhiều tiên. Phí xếp hàng mấy giờ của shipper cao lắm đó, còn đắt hơn cả gà rán nữa. Tôi tiếc số tiền đó nên mình vẫn tự xếp hàng đi thôi."
"Phí ship vào thời gian này khoảng tầm 20 tệ, cộng thêm thời gian xếp hàng nữa, ít nhất phải 200."
"Quên đi quên đi, tôi nghèo, hai trăm tệ để ăn gà rán thì được, chứ tìm shipper thì không đâu."
Người qua đường nghe xong lời nói này, trực tiếp từ bỏ suy nghĩ tìm shipper.
Yên lặng đứng ở cuối đội ngũ tự xếp hàng.
Phí ship 20 tệ anh còn phải cân nhắc một lúc, chớ đừng nhắc tới hai trăm tệ. ...
Lâm Chu đến cửa quán bar Bài Hát Cũ bắt đầu bày quầy, vừa đến 12 giờ, nhiệm vụ tuần này cũng biểu hiện là đã hoàn thành.
Sau khi giao nhiệm vụ xong, cậu còn chưa kịp xem phần thưởng đã tiến vào công việc bán gà nhộn nhịp.
Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành, thế nhưng nhiều khách ở đây như vậy, cậu cũng không thể mặc kệ được.
"Đừng chen lấn đừng tranh đoạt, từng bước từng bước đến, mọi người mà nói cùng lúc như thế thì tôi không nhớ ai gọi cái gì đâu.”
Bởi vì là ngày cuối cùng có thể mua được gà rán, tâm trạng của các khách hàng đều kích động vô cùng.
Thấy Lâm Chu bày quầy, anh nói cái này tôi nói cái kia, tiếng nói hòa hết vào nhau, cũng không biết là ai đang nói và nói cái gì.
"Ông chủ ơi tôi tiếc gà rán anh làm quá đi, anh không thể bán gà rán mãi à?"
"Vậy thì không được, bánh bao ông chủ Lâm cũng ngon lắm đó. Đã lâu rồi tôi không được ăn, tuần sau bán bánh bao đi ông chủ?"
"Hôm nay có loại mới à ông chủ, cho tôi gà rán vị tiêu xanh đi."
"Ngày cuối cùng rồi ông chủ Lâm, có giới hạn số lượng không vậy? Tôi muốn ăn đủ."