Chương 169: Như vậy không phải đúng lúc à! (2)
Chương 169: Như vậy không phải đúng lúc à! (2)Chương 169: Như vậy không phải đúng lúc à! (2)
"Ông chủ đừng nghe anh ta, nhất định phải giới hạn, nếu không thì tôi không ăn được đâu!"
"Những người này điên cuồng quá đi, tất cả đều nhào lên phía trước, lỡ gạt ông chủ Lâm đi mất thì làm sao bây giời Mau kiếm vị trí cho tôi đi, tôi cũng phải nhìn xeml"
Trong nháy mắt khi Đại Bảo nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chu có muốn kéo nó cũng không kéo được, trực tiếp chạy tới ngồi bên cạnh Lâm Chu.
Thấy Đại Bảo chạy đến, Lâm Chu cũng rất quen thuộc.
Cậu cười lên tiếng chào hỏi.
Sau đó thì thấy Đại Bảo vẫy vẫy cái đuôi cũng gâu gâu hai tiếng với Lâm Chu.
Dáng vẻ thân thiết đó, người không biết nhìn còn tưởng nó là chó Lâm Chu nuôi cơ đấy.
Mẹ Cao phía sau đoàn người nhìn thấy cảnh này, quay đầu nhìn con trai hỏi: "Trước kia Đại Bảo cũng như vậy à?"
Khách hàng vây xem thấy hai bên tương tác, hai mắt đều sáng lên.
"Con chó này biết hàng lắm, biết gà rán ông chủ Lâm làm ăn ngon đó."
Lâm Chu vốn thích chó, nhưng chỉ là thích chơi với nó thôi, chứ bảo cậu nuôi một con thật thì cậu không làm được. Dắt chó đi dạo rồi chơi với chó gì gì đó, lần một lần hai lần còn được, chứ nuôi lâu thì không đâu.
"Ha ha ha không phải, là chó của khách đó, nó thích ăn gà rán."
Đại Bảo như là biết người khác đang khen nó, kiêu ngạo ngẩng đầu lên khịt mũi một cái.
"Ông chủ, đây là husky anh nuôi hả? Ngoan quá đi!"
Cha Cao theo ở phía sau càm ràm.
Nhìn con chó ngốc mình nuôi lớn không có tiên đồ như vậy, Cao Gia Chí lúng túng sờ mũi.
"Giống hệt mày."
"Mấy hôm nay mới thế."
Cách làm món gà rán tẩm tiêu xanh không phức tạp, lúc ướp cho tiêu xanh vào ướp cùng, chờ mùi của tiêu xanh hòa vào trong thịt gà rồi thì lọc ra.
Giống cậu cái gì mà giống!
Cậu đâu có ngu dốt không có tiền đồ, thấy ăn là vẫy đuôi mong chờ như con chó này đâu!...
Cao Gia Chí: ”...'
Muốn vị nặng hơn chút thì cho thêm ít dầu tiêu xanh lúc pha bột nhão, điều chế bột nhão, như vậy mùi của tiêu xanh sẽ thấm đậm từ trong ra ngoài, mỗi miếng đều có thể ăn được vị tê tê của tiêu xanh. Nếu rắc ớt bột lên nữa thì đúng là vị tê cay nóng, vô cùng sảng khoái.
"Có ngay."
So sánh với gà rán vị gạch cua và vị khoai tây, bản thân tiêu xanh đã có mùi thơm đặc trưng rồi. Sau khi chiên qua dầu mùi thơm ấy sẽ chỉ càng nồng hơn, hình thành hương vị đặc thù.
"0a, ngửi mùi gà rán vị tiêu xanh tươi mát quá đi!"
Số lượng vừa phải là tốt rồi.
"Ngửi mùi đúng là không tệ, bình thường tôi cũng thích ăn đồ ăn vị tê cay rồi. Ông chủ, cho tôi một phần gà rán tẩm tiêu xanh, cánh gà đùi gà cũng có tiêu xanh luôn nha."
Nhưng cũng không thể ham hố được, nếu cho nhiều hương liệu cay thì sẽ làm cho mùi nguyên liệu nấu ăn đắng đắng. Lâm Chu đang chiên nồi gà rán vị tiêu xanh.
Rán sơ qua một lần để định hình rồi vớt ra cho nguội, trong lúc đó lại rán một nồi gà rán nguyên vị, đến lúc vớt gà nguyên vị ra để nguội thì gà rán tẩm tiêu xanh cũng đã đủ lạnh, có thể cho vào rán lại.
Lớp vỏ gà rán sau khi chiên lần hai càng thêm xốp giòn, màu sắc cũng càng đẹp hơn.
Để gà rán tiêu xanh mới ra nồi cho bớt dầu cái đã, Lâm Chu thuận tay đổ gà rán nguyên vị vào trong nồi chiên lại.
Luân phiên chiên như thế tiết kiệm rất nhiều thời gian, lại còn đảm bảo cảm giác tốt nhất khi ăn gà rán nữa.
"Gà rán tẩm tiêu xanh được rồi đây, có ăn cay không?"
Bởi vì quá nhiều khách, không có quá nhiều thời gian để khống chế lượng dầu nên trong quá trình gói gà, Lâm Chu lót một tờ giấy thấm dầu dưới đáy hộp đựng, sau đó mới đặt gà rán lên trên.
"Có cho cay, nhiều cay nhé ông chủ."
Khách hàng bị hỏi kích động xoa tay, mắt nhìn gà rán thơm mềm mà nuốt nước miếng ừng ực.
"“Hít hà - thơm quá đi!"
Khách hàng nhận hộp gà rán đã đóng gói kỹ, không kịp chờ đợi cầm cây xiên trúc ghim thẳng một miếng thịt gà và đưa vào trong miệng.
Miếng gà nóng bỏng có lượng vừa đủ cho một ngụm, cắn xuống một cái, trước hết cảm nhận được chính là vị tê tê của tiêu xanh và vị cay của ớt bột.
Sau mùi tê tê nông đậm là vị cay thơm đượm cực kỳ, tỉ mỉ nhấm nuốt còn có mùi thơm của thịt gà nữa.
Bởi vì là gà chặt thành miếng nên trên thịt gà vẫn còn có xương.
Hình như xương lẫn da đều bị rán giòn, cắn một miếng da gà thì thấy hơi dai dai, còn có nước từ thịt gà tràn ra nữa. Cảm giác nóng bỏng châm chích nơi đầu lưỡi, dùng sức rất nhẹ đã có thể tách thịt với xương ra rồi.
Nhả cục xương không lớn ra, trong miệng cũng chỉ còn lại mùi thịt gà thơm ngát. Hương tiêu xanh miên man mà đằng đẳng không chỗ nào không có, vẫn còn vị ngọt nhàn nhạt, thật là khiến người ta say mê mài
Hương tiêu xanh, vị cay và vị tươi của thịt gà hòa quyện với nhau rất hoàn hảo, không có vị nào đặc biệt nổi trội nhưng đều rất rành rọt, mùi tiêu xanh vừa đủ hóa giải ít vị ngán của gà rán.