Chương 174: Sao có thể có người lớn tùy hứng như vậy chứ! (2)
Chương 174: Sao có thể có người lớn tùy hứng như vậy chứ! (2)Chương 174: Sao có thể có người lớn tùy hứng như vậy chứ! (2)
Trước khi ra ngoài, cậu đứng ở ga ra, do dự nhìn Bugatti.
Lái xế hịn như này đi mua thức ăn thì có quái thai lắm không nhỉ?
Mà cốp sau của xe này cũng hơi nhỏ, vẫn nên lái SUV đi thôi.
Lâm Chu quyết định xong thì lái xe đi mua đồ ăn.
Hàm lượng kỹ thuật làm hamburger không cao, muốn làm ngon chỉ cần bỏ công sức.
Đầu tiên phải tự mình nướng bánh mì.
Sau đó thịt bò cũng phải dùng thịt bò ngon, không thì mùi vị xuống cấp ngay.
Dùng phô mai cũng phải chọn phô mai xịn thì mùi thơm mới nồng.
Bơ cắt thành khối.
Lâm Chu chạy ra chợ, sau đó lại chạy đến siêu thị cao cấp một chuyến mới mua được tất cả nguyên liệu nấu ăn mà mình cần.
Hành tây cũng thái nhỏ.
Cà chua cắt miếng đặt trong hộp giữ tươi, sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự.
Về đến nhà bắt đầu xử lý nguyên liệu.
Thịt bò được băm thành thịt băm, sau đó thêm vào lượng lớn bột tiêu đen điều vị.
Món ăn kèm như cà chua, hành tây, dưa muối v. v... cũng phải mua.
Quả nhiên người không thể làm việc mãi, nghỉ ngơi vài ngày, một lần nữa bắt đầu lại cũng có hào hứng với công việc hơn hẳn.
Phôi hamburger cũng quan trọng, phải nhào bột nướng bánh mì.
Nghỉ ngơi vài ngày không làm việc, Lâm Chu nhào bột cũng cảm giác tình cảm dâng trào.
Phô mai cũng được đặt trong hộp giữ tươi.
Trước kia mỗi ngày cứ đi làm, làm công, ăn cơm không phải mua ở ngoài thì là tùy tiện nấu mì hoặc là rang cơm, đơn giản đối phó qua bữa là được.
Công tác chuẩn bị trước khi bày quầy hàng càng giống như làm sẵn tất cả nguyên liệu, sau đó bày quầy làm hamburger chính là kết hợp các nguyên liệu dựa theo khẩu vị của khách.
Với Lâm Chu bây giờ mà nói, quá trình nấu những món này, từ khâu chuẩn bị nguyên liệu đến biến nguyên liệu nấu ăn thành dáng vẻ và mùi vị mà mình muốn là một việc rất chữa lành.
Trừ hành tây sống, mỹ vị như hành tây xào cháy cạnh và hành tây xào rượu đỏ cũng phải chuẩn bị trước.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thích nấu cơm.
Mặt ngoài bánh mì nướng hiện ra màu caramel bóng loáng, không cần nói đã biết nướng rất tốt.
Mùi bánh mì lan tràn khắp phòng bếp, theo thời gian nướng hoàn thành phát ra tiếng "Tinh -", thể hiện rõ sự tồn tại của nó.
Đều có ý nghĩa đặc biệt.
Loại cảm giác thành tựu này không khác gì tác giả viết ra một tác phẩm mọi người đều khen ngợi hoặc là hoạ sĩ vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp.
Lâm Chu buông công việc trong tay, đi qua kéo lò nướng ra, nhìn thấy rất nhiều phôi hamburger tròn vo xuất hiện ở trước mắt, tản ra mùi thơm lúa mì nóng hôi hổi.
Cậu nhìn nguyên liệu nấu ăn tươi sống trong tay từng chút biến thành món ngon ai ai cũng tán thưởng, thật sự rất có cảm giác thành tựu. Lâm Chu dùng tay ấn thử, phôi bánh mì mềm mại dẹp xuống sau đó nhanh chóng phồng lên, cực kỳ có tính đàn hồi.
Sau khi cắt ra, mặt cắt của phôi bánh mì cũng rất phẳng. Cậu cứ thế ăn luôn cái bánh nóng hổi này mà không kèm gì cả.
Mùi bánh mì thơm lừng, tuyệt vời quá đáng quá thể.
Có thể tưởng tượng ra hamburger thành phẩm sẽ thơm cỡ nào!
"Cậu Lâm, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi tan ca trước."
Tới 6 giờ, quản gia Tôn gõ cửa phòng bếp, nhỏ giọng nói.
"Chú muốn ăn một cái hamburger rồi đi không?"
Lâm Chu chuẩn bị rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn, có thể tạo thành hamburger đủ loại khẩu vị như làm thí nghiệm, thử xem loại nào được hoan nghênh nhất.
Cậu tận hưởng niềm vui trong đó.
Hiện tại phôi bánh mì cũng nướng xong, chỉ còn có mỗi việc phối nguyên liệu thôi.
Dựa theo phân lượng này, một mình cậu nhiều lắm chỉ ăn được một cái.
"Tay nghề của cậu tốt như vậy, cậu đã nói ra lời này, làm sao chúng tôi nỡ đi chứ."
Tôn Đức Nghiệp nghe vậy, nụ cười tiêu chuẩn hàng năm không thay đổi trên mặt thoáng cái không giữ gìn nổi nữa, vui vẻ cười ra tiếng.
Dì Phương và dì Hứa ở bên cạnh cũng đều đồng ý gật đầu.
Nhắc đến chuyện làm việc ở nhà cậu Lâm, cứ phải nói là cái gì cũng tốt. Thời gian làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, không cần tăng ca, cũng không có ông chủ nhìn chằm chằm bọn họ làm việc, bình thường còn có các loại phúc lợi.
Mấu chốt ở chỗ chỉ có một người chủ là Lâm Chu thôi, ông chủ còn bớt việc nữa chứ.
Bình thường chủ nhà còn thích nấu ăn, thường xuyên nấu đồ ăn cho bọn họ, kỹ năng nấu nướng thì miễn bàn.
Đám người quản gia Tôn đến rồi là không nỡ đi nữa.
Mỗi ngày họ cần cù và chăm chỉ làm việc, dọn dẹp biệt thự không dính một hạt bụi. Họ hận không thể Lâm Chu khoát tay một cái, không cần nói gì là họ đã có thể đưa thứ cậu cần đến trên tay cậu, cực kỳ chu đáo.
"Thế thì tốt quá. Cháu làm vài loại hamburger liền, chúng ta cùng nếm xem vị nào ngon nhất."
Nguyên liệu có sẵn, Lâm Chu thoáng cái đã tạo ra bốn, năm loại hamburger đủ vị.