Chương 176: Á đù, anh là người hay là quỷ thế? (1)
Chương 176: Á đù, anh là người hay là quỷ thế? (1)Chương 176: Á đù, anh là người hay là quỷ thế? (1)
Ban ngày trời mới tạnh mưa, nước trên đường còn chưa kịp khô mà cậu đã vội ra ngoài bày quầy bán hàng, có thể thấy đây là niềm đam mê thực thụ của cậu.
"Nói đến mới nhớ, sao ông chủ Lâm có nhiều quầy hàng ba bánh vừa tinh xảo vừa đẹp mắt vậy nhỉ? Chắc hẳn là đặt làm riêng, mỗi tuần đều khác nhau."
Lúc mở cửa, các nhân viên bảo vệ còn cố tình nhìn tấm biển trên xe ba bánh, phát hiện xe ba bánh tuần này khác với tuần trước.
"Người giàu nhất định sẽ đặt làm riêng mọi thứ mà. Cũng chỉ người có tiền mới có sở thích như thế, nếu không anh thử nhìn hàng quán ven đường trên phố xem, làm gì có quầy hàng nào sạch sẽ, lại còn mỗi tuần đổi một kiểu giống vậy!"
"Lần trước, tôi thấy ngài Vương ở biệt thự số 7 đi câu cá. Dụng cụ câu cá còn đủ kiểu hơn cả xe ba bánh của cậu Lâm nữa, dụng cụ lắp trên ô tô, không biết có thể câu được bao nhiêu cá đây!"
Cầu Phổ La cách biệt thự Hoàng Gia khoảng tám cây số, Lâm Chu chưa quen đường, không thể lái xe ba bánh quá nhanh, nóng lòng đến địa điểm trước 10 giờ.
Sau đó, cậu trầm ngâm nhìn gầm cầu vắng vẻ, ánh đèn lờ mờ.
Lâm Chu dựng quầy. Trước tiên châm lửa làm nóng vỉ sắt, sau đó bày từng loại nguyên liệu ra.
Trước khi đến nơi, Lâm Chu còn cho rằng một tuần bán một trăm cái hamburger chả khác gì tặng không phần thưởng.
Lâm Chu điều chỉnh tâm trạng xong bắt đầu tìm chỗ rộng rãi bày quầy bán hàng.
Hôm nay là thứ năm, tính cả hôm nay thì tuần này còn tổng cộng bốn ngày để hoàn thành nhiệm vụ. Đừng gấp, đừng gấp, phải tin tưởng sức hấp dẫn của hamburger chắc chắn có thể thu hút khách hàng!
Sau khi đến nơi, cậu mới phát hiện con đường dài nhất cậu phải đi chính là chiêu trò của hệ thống.
Dưới gầm cầu không có người qua lại, nếu không phải còn có ánh đèn phía trên quây hàng, đêm hôm khuya khoắt vô cùng u ám, thật sự khá là dọa người.
Nơi này không một bóng người, ban đêm ban hôm có thể bán hamburger được hả?
Âm thanh xèo xèo vang lên, khoảnh khắc miếng thịt nóng hổi chạm vào vỉ sắt, nó chuyển sang màu trắng nhạt và dần bốc khói nghi ngút.
Bánh mì được nướng sẵn đến giờ đã nguội lạnh, cắt ra chiên trong bơ đến cháy vàng, lúc ăn sẽ ngon hơn.
Sau đó, cậu lấy miếng thịt bò đã chuẩn bị sẵn ra, ép dẹp và bắt đầu chiên.
Chiên bánh mì trước đã.
Phan Nguyên đang câu cá đêm, ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí thì cái bụng ồn ào réo gọi.
Cần thủ đang câu cá bên hồ cách đó không xa không nhịn được nữa.
Không phải chứ, đêm hôm khuya khoắt, mùi thơm từ đâu tới thế?
Chờ đến khi thịt bò có mùi thơm cháy.
Nhìn thoáng qua đồ ăn đã bị mình ăn hết, anh ta không kìm được nuốt ngụm nước bọt.
Phan Nguyên nhịn một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được, cầm sọt cá lên lần theo mùi hương.
Phô mai tan chảy ở nhiệt độ cao thơm phức cứ thế bao trùm miếng thịt bò, mùi thơm tăng thêm một bậc.
Miếng thịt bò nướng phát ra âm thanh xèo xèo, mặt cháy xém được phủ thêm phô mai.
Đang lúc câu cá căng thẳng, sao có thể bị ngoại vật hấp dẫn!
Lâm Chu vội phết nước sốt tự chế lên bánh mì, lại phối thêm vài lát dưa muối, ngoài ra còn có xà lách, hành tây ngâm rượu vang lên xếp tầng.
Nhưng anh ta nhìn chiếc điện thoại đã hết pin tự động sập nguồn, chỉ đành cố nén cơn đói, nhắm mắt chờ cá mắc câu.
Sau đó, anh ta thấy Lâm Chu đang làm hamburger ngoài trời.
Phan Nguyên: "?"
Anh ta còn tưởng nguồn gốc của hương thơm là bữa ăn của cần thủ nào đó đi câu cá đêm giống anh ta.
Anh ta muốn đổi ít cá mình bắt được lấy đồ ăn cơ.
Nào ngờ thế mà lại có người bày quầy bán hamburger ở nơi quỷ quái này?
Lâm Chu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên.
Cái hamburger cậu đang làm cũng vì thế mà xiêu vẹo.
"Á đù, anh là người hay là quỷ thế?"
Phan Nguyên: ”...'
Phan Nguyên nghe được câu hỏi này thì khóe miệng co giật, bước ra khỏi bụi cây.
"Là người."
Lâm Chu: "..."
Thật sự là người hù người, dọa chết người mài!
Cậu không ngờ hơn nửa đêm mà nơi đây vẫn có người.
"À thì, anh đang bán hamburger à?"
Càng nhích lại gân, mùi hamburger càng nông đượm, Phan Nguyên bụng đói cồn cào, sôi lên sùng sục.
Anh ta nhìn cái hamburger vẫn đang bốc khói trên vỉ sắt, cực kỳ không có tiền đồ nuốt nước miếng.
Đói quá đi!
Nhưng điện thoại sập nguồn rồi, không có tiền thì biết sao bây giờ?
"Đúng vậy, anh muốn ăn thử không?"
Lâm Chu thấy có người, theo bản năng chào hàng hamburger.
Tận một trăm cái hamburger, cậu phải bán hết sớm nghỉ sớm mới được!
"Nhưng điện thoại di động của tôi tắt nguồn rồi, không có tiền. Tôi có thể đổi bằng cá tôi câu được không?"
Phan Nguyên không chút do dự gật đầu, hamburger trước mắt trông rất ngon. Một lớp bánh mì, một lớp phô mai, một lớp nhân thịt, vừa nhìn đã thấy thèm.
Huống chỉ hiện tại bụng anh ta đói đến kêu vang, thấy cái gì cũng muốn ăn.