Chương 197: Cái này sao càng ăn càng buồn ngủ vậy! (2)
Chương 197: Cái này sao càng ăn càng buồn ngủ vậy! (2)Chương 197: Cái này sao càng ăn càng buồn ngủ vậy! (2)
Vị hơi cay đối với đứa nhỏ có thể ăn cay mà nói cũng không có trở ngại gì, ngược lại khiến nhóc ăn càng ngon.
Hết miếng này tới miếng khác giống như ăn que cay, căn bản không dừng được.
Cô Diêu nấu cơm mấy chục phút, đứa nhỏ ăn không ngừng, cảm thấy cay thì uống sữa, chỉ là ăn nhiều thì hơi buồn ngủ.
Sau đó lúc ba đứa nhỏ trở về thì thấy đứa nhỏ đang nằm ngủ trên sô pha.
"Thằng bé này chơi mệt quá à? Còn chưa ăn cơm tối đã ngủ rồi."
Nghe thấy tiếng vang, cô Diêu cũng bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp.
"Sao vậy?"
"Con đang ngủ."
Ba đứa nhỏ đi đến trước sô pha, cũng nhìn thấy cá kho cơm rượu trên bàn trà.
Dù gì cũng không thể ngủ bây giờ, còn chưa ăn cơm tối mài
Không đúng! Cá kho cơm rượu!
Không phải ban nãy còn đòi ăn cá kho cơm rượu à, sao chưa gì đã ngủ rồi?
Cô Diêu: "2"
Cô Diêu lập tức nhìn về phía vị trí cá kho cơm rượu vốn đặt trên bàn, lúc này đã rỗng tuếch.
Ba đứa nhỏ buông cặp trong tay, đi đến trước sô pha chuẩn bị kêu đứa nhỏ dậy.
Thịt cá kèm thêm bã rượu cay cay, vào miệng càng có thể cảm giác được vị tinh khiết và thơm của rượu, vị cay của ớt còn có vị tươi ngon của thịt cá.
Nhất thời ba đứa nhỏ cũng không khác gì con trai, cầm lấy cây tăm bên cạnh cắm vào một miếng thịt cá nhỏ đưa vào miệng ăn.
"Ưm! Ngon lắm!"
"Thơm quá, em mua cá gì thế?"
Võ vài cái không có phản ứng, cô lại tăng thêm lực vừa vỗ vừa kêu.
"Tiểu Cốc, tiểu Cốc ơi!"
Cô Diêu nào quan tâm đến lời ba đứa nhỏ nói, sau khi ý thức có gì sai sai, cô nhanh chóng chạy đến trước sô pha bắt đầu vỗ mặt đứa trẻ gọi nó dậy.
Hòa trộn với thịt cá rồi chiên lên, mỗi một miếng đều bao hàm hương vị này, thơm ngon làm người ta lưu luyến khó quên.
Lúc này ba đứa nhỏ ăn mấy miếng cá kho cơm rượu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Ngược lại ba đứa nhỏ không khẩn trương như vậy.
Có lẽ cảm giác được đau, trong lúc ngủ mơ đứa trẻ cũng biết tránh, lẩm bẩm đổi vị trí nằm sấp ngủ.
Cho tới bây giờ cô vẫn không cho đứa trẻ chạm tới rượu, cho nên đứa trẻ không có sức đề kháng với cồn, rất dễ Say.
"Trong cá kho cơm rượu có rượu. Em để trên bàn, không ngờ thằng bé học được ăn vụng, chắc là say rồi."
Nhìn thấy đứa nhỏ còn có động tĩnh, cô Diêu nhẹ nhàng thở ra.
"Sao vậy?"
Chút vị rượu trong đồ ăn, vấn đề không lớn.
Lúc anh còn nhỏ, chưa biết nói chuyện đã bị ông nội ôm vào trong lòng, dùng chiếc đũa chấm rượu trắng đút anh uống. Sau đó ngủ suốt một ngày, cuối cùng cũng không có chuyện gì.
"Không sao, ngủ một giấc là được. Lấy cho anh chai bia, mùi vị của món cá này được lắm, em mau tới thử đi."
Ba đứa nhỏ không nghĩ nhiều, ngồi xuống tiếp tục ăn cá kho cơm rượu, còn gọi cô Diêu cùng ăn.
Đứa nhỏ nằm trên sô pha ngủ say, ba mẹ đổi phim hoạt hình thành phim điện ảnh, uống rượu ăn cá kho cơm rượu, hưởng thụ thế giới hai người hiếm khi có dịp.
"Em mua cá kho cơm rượu này ở đâu vậy? Ăn ngon lắm, anh cảm giác không uống rượu thì dùng để ăn kèm với cơm hoặc làm đồ ăn vặt cũng rất ngon."
Mỗi miếng thịt cá đều được chiên giòn rụm, miếng nào miếng nấy đều thơm. Miếng thịt cá vốn mỏng, sau khi chiên còn nở ra nhiều khe hở, mà khe hở lại thơm nhất.
Mùi chao ớt phối với dầu ớt còn có mùi của các loại gia vị hương liệu, toàn bộ thẩm thấu vào trong khe hở của thịt cá.
Mà mùi của bã rượu trừ vị cay còn thơm ngất ngây.
Có một kiểu đó là không uống say, nhưng ngửi mùi rượu cũng đã rơi vào tình trạng lâng lâng, mang đến cho người ta sự mơ màng bất tận.
Dùng dầu đỏ béo ngậy ngâm miếng cá, khiến miếng thịt cá được phơi khô rồi chiên giòn cũng không quá cứng hoặc khô khốc, ngược lại đậm đà ẩm ướt, nước sốt cũng là tinh hoa.
Ăn đến cuối cùng, chút cá kho cơm rượu mà đứa nhỏ ăn dư lại còn chưa dã thèm, hai vợ chồng dứt khoát lấy cơm trắng, chan cả cá và nước súp lên cơm, trộn đều rồi bưng bát lùa cơm.
Ngay cả tiếng hoan hô trong điện ảnh cũng hợp với tình hình, giống như tồn tại vì cá kho cơm rượu thơm ngon này.
"Em mua trong tiểu khu."
Cô Diêu lùa một miếng cơm to cũng chưa rảnh nói chuyện, nửa ngày mới trả lời.
"Vậy ngày mai mua nhiều một chút, để sẵn trong nhà. Sáng ra ăn với cháo, trưa mang theo hộp đựng cơm, buổi tối về nhắm với rượu. Một ngày tràn trề sức lực luôn!"
Ba đứa nhỏ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khá tuyệt.
"Vâng. Con trai không sao thật chứ ạ? Hay là đưa đi bệnh viện xem thử?"
Cô Diêu vừa ăn vừa nhìn đứa nhỏ ngủ say, vẫn hơi lo lắng.
"Chút bã rượu này sao có thể say được, nồng độ cỡ một cái bánh trôi lên men rượu thôi. Chắc là hơi xây xẩm buồn ngủ, ngủ một giấc là được."
Ba đứa nhỏ là người từ nhỏ đã bắt đầu bị người lớn trong nhà dạy uống rượu, sao có thể không rõ.