Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Bên Cạnh Đúng Là Bên Cạnh À? (1)

Chương 198: Bên cạnh đúng là bên cạnh à? (1) Chương 198: Bên cạnh đúng là bên cạnh à? (1)Chương 198: Bên cạnh đúng là bên cạnh à? (1)

"Thế thì được."

Dứt lời, hai vợ chồng tiếp tục ăn.

Chỗ máy tập thể dục của tiểu khu, Lâm Chu đóng gói xong một vòng cho những khách hàng mua cá kho cơm rượu, một thùng cá kho cơm rượu mang đến cũng đã trống không.

Dù sao là tiểu khu, cậu không thể bày quầy hàng ở đây.

Hiện tại cũng không biết quản lý trật tự đô thị bên ngoài đã đi chưa, ra ngoài bỏ chạy chắc không sao đâu nhỉ?

Lâm Chu lái xe ba bánh đi ra cửa lớn.

Sau đó vừa đến cửa đã bị bảo vệ cản lại.

Lâm Chu: "Dạ?"

Trái tim thấp thỏm của Lâm Chu mới an tĩnh trở lại.

Lâm Chu lần đầu gặp cảnh quản lý trật tự đô thị đuổi người, hiện tại có chút trông gà hoá cuốc.

"À, cá kho cơm rượu gì đó của cậu còn không, tôi cũng muốn mua một phần ăn thử."

Đấn tận hôm nay nhìn thấy có người gọi quản lý trật tự đô thị đến, những người bày quầy hàng bắt đầu dọn đồ bỏ trốn, cậu mới cảm giác được vất vả trong đó.

Trước kia lướt video trên mạng, thấy quán ven đường gặp phải quản lý đô thị mà bỏ chạy, vứt luôn cả bàn ghế, khách hàng đang chờ thì cảm thấy khá hài hước, cười không phanh được.

Ông cụ bảo vệ nhích lại gần hỏi nhỏ, làm như chuyện gì mờ ám không bằng.

Chuyện gì thế, bảo vệ cản cậu làm gì.

Hiện tại nhìn thấy Lâm Chu đi ra thì muốn mua một chút ăn thử.

"Vậy lấy tôi nửa cân."

Vừa nãy lúc ở cổng tiểu khu ông đã ngửi được mùi, nhưng nhìn một đám chủ nhà vì trốn quản lý trật tự đô thị mà dẫn thẳng người vào trong tiểu khu, ông cũng không tiện nói gì.

"Còn ạ. 50 tệ nửa cân, ông muốn lấy bao nhiêu?"

"Cũng không phải, kẹt xe thì sẽ có quản lý trật tự đô thị đến đuổi người, nhưng mà cũng không sao. Rất nhiều người đều quay lại sau khi trật tự đô thị rời đi."

"Bên này mỗi ngày đều có quản lý trật tự đô thị đến đuổi người ạ?"

Lâm Chu vừa đóng gói cá kho cơm rượu, vừa nhìn về phía mặt đường đối diện đã trống rỗng.

Chưa ra khỏi cổng lớn của tiểu khu, Lâm Chu lại bán được một hộp.

Thế cũng được ái

Sau đó Lâm Chu quang minh chính đại ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy cổng chợ có vị trí trống, cậu tìm nơi không chắn đường bắt đầu bày quầy hàng.

Lâm Chu cười ha ha đưa cá đã đóng gói xong cho ông cụ bảo vệ.

Cũng không cần cậu hỏi thăm nhiều, vài câu đã hỏi rành rọt.

Dân cư quanh đây chắc chắn là hiểu biết nhiều thông tin về chợ đồ ăn nhất.

Ông cụ bảo vệ vẻ mặt thỏa mãn nhận lấy, một tay xách cá, một tay chu đáo mở rào chắn cho Lâm Chu.

Lâm Chu ra vẻ đã hiểu, gật gù không nói nữa.

Mới vừa dừng lại, đã có người đi ngang qua mua đồ ăn đến hỏi.

Trên bảng hiệu khá to chỉ có một chữ cá, cộng thêm mùi cá kho cơm rượu trong thùng sắt, cực kỳ thu hút sự chú ý của người qua đường. Nhất thời không lo về khách hàng.

Liên tục bán ra vài phần, Lâm Chu lại nhìn thấy mấy người bán đồ ăn vừa rồi chạy đi lục tục quay trở lại.

Đảo mắt cổng chợ lại náo nhiệt lên.

Chỉ là không nhiều người như trước đó.

"Ông ơi, mỗi ngày mọi người đều chạy như vậy sao?"

Lâm Chu thấy một ông cụ bên cạnh mang theo giỏ rau trở về tiếp tục bày quầy hàng thì tò mò hỏi.

"Còn có thể làm sao bây giờ, công việc của quản lý trật tự đô thị là không cho bày quầy mà."

Vẻ mặt ông cụ không sao cả khoát tay, trên khuôn mặt ngăm đen đều là nếp nhăn. Ông không thèm để ý quá mức, sắp xếp rau xanh, dưa leo trước mặt mình.

Nhìn dưa leo có vẻ to nhỏ không đồng đều, Lâm Chu đoán có lẽ ông cụ tự mình trồng.

"Huống hồ bọn họ chỉ đuổi người thôi, không phạt tiền. Thế đã tốt lắm rồi."

Lâm Chu nghe vậy liền gật đầu.

So với một vài quản lý trật tự đô thị hất đổ quầy hàng của người bán mà cậu xem được trên mạng, bọn họ chỉ đuổi người đi đúng là tốt lắm rồi.

Đầu là bày quầy hàng, Lâm Chu có khách hàng, cũng sẽ không tán gâu nhiều, chuyên tâm bán cá kho cơm rượu.

Chợ nhiều người, hai thùng cá kho cơm rượu cậu mang đi bán chạy một cách bất ngờ, rất nhanh đã bán hết rồi.

Sau đó thì dọn quầy về nhà.

Sáu giờ bày quán, hơn một tiếng đã bán xong.

Lúc Lâm Chu về đến nhà thì vẫn còn sớm, một mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm, ý nghĩ muốn đi câu cá lại rục rịch trồi lên.

Vì thế Lâm Chu không nhịn được mang theo thiết bị câu cá lần nữa đi tới cầu Phổ La.

Sau đó vừa đến nơi đã bị người ta nhận ra.

"Ông chủ Lâm?"

Địa điểm đầu tiên Phan Nguyên lựa chọn để câu cá đêm là gầm cầu Phổ La này.

Tuy rằng trải qua phổ cập khoa học của khách hàng kỳ cựu, anh biết Lâm Chu bày quầy hàng tùy hứng, một tuần mới khả năng rất lớn sẽ không tới nơi này tiếp tục bán hamburger nữa.

Nhưng bởi vì anh gặp được Lâm Chu ở đây nên bắt đầu yêu thích tới câu Phổ La này câu cá.

Không ngờ hôm nay đến lại gặp được Lâm Chu đang làm ổ.
Bình Luận (0)
Comment