Chương 202: Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu? (2)
Chương 202: Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu? (2)Chương 202: Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu? (2)
Vì bản đồ điểm câu cá Phan Nguyên gửi đến mà Lâm Chu rất có thiện cảm với anh ta.
Cậu gặp thì vui vẻ lên tiếng chào hỏi.
"Sao anh tìm được đến chỗ này vậy?"
Sau đó, Lâm Chu nghĩ cậu đang ở trong khu dân cư của người ta, Phan Nguyên tìm đến đây thế nào?
"Tôi hỏi bảo vệ, ông ấy nói anh ở trong này, thế là tôi vào luôn."
"Tuần này anh bán gì thế? Đây là cá gì? Mùi thơm quá."
Phan Nguyên hoàn toàn bị cá kho cơm rượu trong nồi sắt hấp dẫn. Anh ta chưa từng thấy món cá kho cơm rượu đỏ rực béo ngậy bao giờ, hóa ra cá còn có thể nấu thế này.
Trong nhà anh ta nhiều cá như vậy, không biết có thể đưa tất cho ông chủ Lâm để đổi lấy vài món cá ngon lành về ăn không.
Đúng lúc có khách đến mua cá kho cơm rượu, Phan Nguyên cười bưng cá sang bên cạnh ăn.
Lâm Chu cười và múc cho anh một phần.
"Tôi đã nói mời anh ăn cá, anh đừng trả tiền."
Phan Nguyên không khách sáo, quét mã trả tiền trước rồi mới bắt đầu ăn.
"Anh ăn thử xem, cá kho cơm rượu."
Lâm Chu bất đắc dĩ nói.
Phan Nguyên vừa nghĩ vừa chảy nước miếng nhìn cá kho cơm rượu.
Đây không chỉ là mùi của gia vị mà còn có mùi thơm của chính thịt cá.
Wowl
Thơm quá đi!
Phan Nguyên xiên tăm xuống một miếng cá, cho vào miệng, sau khi nếm được mùi vị thì hai mắt phát sáng.
Toàn bộ cá anh ta câu được nếu không tặng người khác thì cũng trữ đông, anh ta không hề động tới.
May mà gia đình anh ta sau quy hoạch di dời có rất nhiều nhà, ở chỗ nào cũng được.
Bản thân Phan Nguyên cũng chỉ thích câu cá, không thích ăn cá.
Phan Nguyên thích câu cá, nhưng cá trong nhà nhiều lại không ai ăn. Bây giờ cha mẹ anh ta thấy cá là sợ, còn tách ra ở riêng với anh vì sợ phải ăn cá mỗi ngày.
Nhưng vì đây là món cá do ông chủ Lâm làm, anh ta vẫn rất mong chờ.
Trước đó, anh ta chỉ có hứng thú với câu cá.
Hóa ra không phải mọi loại hamburger đều khô cứng, không phải bánh mì nào cũng mềm nhữn không đàn hồi, cắn vào giòn rụm như bánh quy. Hơn nữa còn đa dạng nguyên liệu như vậy.
Nhưng hamburger do Lâm Chu làm ngon đến mức phá vỡ nhận thức của anh ta.
Cứ ăn mãi, nhận thức của anh ta về hamburger chỉ có thế.
Món này mở ra cánh cổng giúp anh ta đến gần mỹ vị hơn.
Hamburger tuần trước đem lại bất ngờ quá lớn cho anh ta. Bình thường, anh ta chỉ ru rú một mình, không thể nấu cơm, thức ăn ngoài thường đặt về nhất là hamburger.
Hiện giờ lại tăng thêm một sở thích, là yêu thích món ngon do Lâm Chu làm.
Phan Nguyên thấy Lâm Chu đang bận bèn ngồi xổm bên đường, ăn từng miếng thịt cá.
Giờ này trong khu dân cư có rất đông trẻ con chơi đùa. Lúc người lớn xếp hàng mua cá kho cơm rượu, bọn trẻ sẽ tự †ìm thú vui.
Bắt gặp Phan Nguyên ăn say sưa, bọn trẻ lũ lượt kéo đến trước mặt anh ta, háo hức xem anh ta ăn.
Có đứa trẻ đứng cao hơn Phan Nguyên đang ngồi xổm.
Cảm nhận được bóng tối che phủ, Phan Nguyên còn đang ngậm miếng cá trong miệng, lặng lẽ ngẩng đầu.
1,2, 3,4, 5...
Năm đứa trẻ nhìn chằm chằm cá kho cơm rượu trong tay anh ta.
Thấy Phan Nguyên ngẩng đầu, bọn trẻ giật nảy mình, đồng loạt lui ra sau một bước nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cá kho cơm rượu trong tay Phan Nguyên.
Dưới ánh nhìn chăm chú như thế, dù Phan Nguyên có muốn ăn tiếp cũng không được.
Phan Nguyên vốn muốn đút cho bọn trẻ ăn. Một ít cá thôi mà, anh ta cũng không đành lòng nhìn bọn trẻ thèm thuồng trông mong.
Nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không biết bọn trẻ có ăn được không. Lỡ xảy ra chuyện gì anh ta sẽ bị ba mẹ bọn trẻ mắng chất.
Ngày nay nhà nào cũng ít con, có mỗi một, hai đứa nên toàn là con vàng con bạc.
Thế là dưới ánh mắt chăm chú của bọn trẻ có trai có gái, anh ta im lặng đậy nắp hộp, cất cá kho cơm rượu đi.
Sau đó, một bà lão mua cá kho cơm rượu trước quây hàng của Lâm Chu cạnh đó quay lại, thấy cháu trai lớn nhà mình háo hức nhìn cá kho cơm rượu trong tay Phan Nguyên. Kết quả người này thấy ánh mắt trông mong của cháu trai bà nhưng lại không thèm cho thằng bé ăn, đúng là keo kiệt!
Bà lập tức đen mặt dẫn cháu trai nhà mình đi.
"Sao cháu ham ăn thế? Cháu có nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay người ta, người ta cũng không cho cháu ăn đâu. Bà nội mua rồi, chúng ta vê nhà ăn!"
Phan Nguyên: '...'
Móa nó chứt
Phan Nguyên tức đến mức suýt nữa đã chửi ầm lên.
Đang móc mỉa ai đấy hải
Tôi nợ mấy người chắc?
"Tôi có bệnh, có thể cho cháu trai bà ăn đấy, nhưng bà dám cho nó ăn không?"
Phan Nguyên không phải người tốt tính gì, bị chọc tức lập tức xỉa xói lại.
Thời đại này, người trẻ tuổi nén giận làm qué gì? Chỉ cần tôi không dễ chịu, tôi sẽ nổi điên mắng chết mấy người.
Bà lão không ngờ Phan Nguyên sẽ cãi lại, nghe anh ta nói vậy thì mặt mày tái mét.