Chương 203: Là ai tiên đoán anh minh quá vậy! (1)
Chương 203: Là ai tiên đoán anh minh quá vậy! (1)Chương 203: Là ai tiên đoán anh minh quá vậy! (1)
Sau đó, bà thấy những người xung quanh nhìn qua đây, không biết bà sợ hãi hay biết mình đuối lý, thế là xanh mặt kéo cháu trai đi.
Lâm Chu chứng kiến một màn này, suýt nữa không nhịn được phì cười.
Tính tình anh trai cần thủ này thật hợp khẩu vị của cậu.
"Nhóc đẹp trai, kệ bà ta đi, bà lão kia khét tiếng trong khu dân cư này đấy! Bà ta hận không thể bắt ai cũng phải nhường nhịn cháu trai bà ta, làm như được thừa kế ngai vàng không bằng."
"Chứ gì nữa. Làm người lớn mà không nói đạo lý, may mà đứa nhỏ kia rất hiểu chuyện, không thì tôi đã chẳng cho con tôi chơi chung với cháu bà ta."
"Có lẽ nhờ ba mẹ dạy dỗ tốt. Kiểu ông già bà cả này nhiều lắm. Trước đó tôi từng gặp trường hợp bà nội cưng chiều cháu trai đến mức dạy cháu đánh người nữa cơ. Gặp phải đứa trẻ như thế, tôi sẽ ôm con xách dép chạy ngay, không nói lý được."
"Này có là gì, bên tòa xx có nhà kia, mẹ chồng và con dâu chung tay dạy con cái. Hai người suốt ngày mâu thuẫn ở nhà đánh nhau, khỏi phải nói kích thích cỡ nào."
Những khách hàng đang mua cá kho cơm rượu đều ở cùng khu dân cư.
Họ nói một hồi, chủ đề lại vòng về Lâm Chu.
Mọi người gặp nhau, không nhịn được nói đôi ba câu, cầm tăm nhỏ từ từ xiên cá kho cơm rượu lên ăn, trò chuyện rôm rả.
"Nhà ở ngay tầng trên nhà tôi cũng vậy. Con nhà đấy ngày nào cũng ở nhà nhảy nhót tưng bừng, làm nhà chúng tôi như gặp động đất. Chúng tôi đi lên nói chuyện thì người ta nói con trẻ còn nhỏ, không quản được. Tức chết tôi mài"
Phan Nguyên thậm chí còn không rảnh ăn cá kho cơm rượu nữa, chỉ lo ngồi cạnh đó hóng hớt.
Lâm Chu vừa đóng hộp cá kho cơm rượu vừa nghe các bà các mẹ tám chuyện, cảm thấy khá thú vị.
Một người đàn ông vừa tan làm về khu dân cư, thấy Lâm Chu bán cá kho cơm rượu lập tức rẽ tới xếp hàng, nghe mọi người phàn nàn không nhịn được góp vui.
Giờ này, bọn trẻ đã tan học, ai cũng dẫn các bé xuống lầu chơi.
Địa điểm nhiệm vụ là cổng chợ bán thức ăn. Ngày nào cậu cũng bị kéo đến bán trong khu dân cư của người ta là sao đây!
"Ban đầu tôi bày quây bán trước cổng chợ, sau đó bị người ta kéo đến khu dân cư của mọi người. Lát nữa mọi người mua xong, tôi sẽ quay lại chỗ cổng chợ."
Đối với chuyện này, Lâm Chu thật sự bất đắc dĩ.
"Ông chủ, bình thường cậu bày quầy bán hàng ở đâu thế, cá kho cơm rượu này ngon quá. Hôm qua tôi mua nửa cân ăn như quà vặt hết sạch mất rồi. Hôm nay lấy tôi một cân nhé."
Biết có đồ ngon nên lôi cả người lẫn xe đi trước.
Nào ngờ người ta bày quầy bán ở chợ, đang yên đang lành lại bị người trong khu dân cư bọn họ kéo qua.
Ai có tiên đoán anh minh quá vậy!
Các chủ hộ không rõ ngọn nguồn, còn tưởng Lâm Chu là người trong khu dân cư bọn họ nên mới bày bán ở đây.
"Hèn gì, tôi nói mà, sao lại có người bày quầy bán hàng trong khu dân cư được, đâu có bao nhiêu khách đâu."
Lâm Chu không cần đến cổng chợ bán thức ăn bán tiếp nữa. Sau khi rời khỏi khu dân cư là có thể dọn hàng ngay.
Vì là giờ tan tâm nên khu dân cư trở nên đông đúc, khách hàng lui tới không bao lâu đã chia nhau mua hết hai nồi cá kho cơm rượu lớn của Lâm Chu.
"Món cá này ngon thật đấy! Tôi mua về nhà định để ăn tối. Kết quả còn chưa đến giờ cơm tối, tôi cứ ăn từng miếng từng miếng như quà vặt, một hồi thì hết sạch, thơm lắm."
"Hôm qua tôi mua nửa cân. Hôm nay phải mang cái nồi nhà mình đến mua luôn. Mua ít quá không đủ ăn."
Có lẽ hôm qua mọi người còn chưa biết rõ sức hấp dẫn của cá kho cơm rượu, nhưng hôm nay người nào người nấy đều mua rất nhiều.
Người vừa lên tiếng rõ ràng không chú ý đang có bao nhiêu người mua cá kho cơm rượu ở hiện trường.
Phan Nguyên thấy nồi cá kho cơm rượu còn rất ít nên cũng mua thêm một cân.
Anh ta không thích ăn cá, nhưng cá kho cơm rượu do ông chủ Lâm làm thì quá đỉnh!
Lâm Chu dọn hàng đến cổng khu dân cư. Bảo vệ lần nữa vẫy tay gọi cậu lại.
"Cậu trai trẻ, lấy cho tôi một phần cá kho cơm rượu nhé."
Lâm Chu: "...
"Ông bác ơi, cháu bán hết mất rồi ạ."
"Hả? Bán hết rồi á?"
Ông bác thân thiện dễ gần tức khắc nhảy dựng, kinh ngạc đến nỗi trừng to mắt.
Lâm Chu không ngờ mọi người mua nhiều như thế. Tận hai nồi lớn, còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã bán xong.
"Hết rồi ông bác ạ. Ngày mai cháu để lại cho ông bác một hộp nhé."
Lâm Chu có ấn tượng rất tốt với ông bảo vệ. Thấy dáng vẻ ông đã lớn tuổi mà bị đả kích vì không mua được cá kho cơm rượu, cậu không đành lòng.
Dù sao cậu cũng bán cá ở đây cả tuần, để lại một phần không thành vấn đề.
"Vậy được, ngày mai nhất định phải để phần cho tôi đấy. Để hai phần đi, nửa cân không đủ ăn."