Chương 204: Là ai tiên đoán anh minh quá vậy! (2)
Chương 204: Là ai tiên đoán anh minh quá vậy! (2)Chương 204: Là ai tiên đoán anh minh quá vậy! (2)
"Đây là một trăm tệ, tôi đặt cọc cho cậu trước này."
Nói đến đây, ông bác bảo vệ còn sợ Lâm Chu không để phần cho mình, kiên quyết muốn đưa tiền trước.
Lâm Chu bất đắc dĩ đẩy tiền lại.
"Ông bác, cháu thật sự sẽ đến mà, bác yên tâm đi. Bác cất tiền lại trước, ngày mai hãy đưa cháu."
Lâm Chu đánh chết không nhận, hai người cứ giằng co trước cổng khu dân cư.
Phan Nguyên thấy ông chủ Lâm đi đến đâu được chào đón đến đấy, thật sự không nhịn được cười vui vẻ theo.
Lôi kéo một lát, Lâm Chu mới cùng Phan Nguyên ra khỏi khu dân cư.
"Ông chủ Lâm, hôm nay anh đi câu cá không?"
Phan Nguyên không thất vọng.
Nói thật, câu cá có thể gây nghiện, nếu đổi lại là lúc Lâm Chu bắt đầu hứng thú với câu cá.
"Không đi, cá kho cơm rượu bán chạy, tôi phải trở về chuẩn bị thêm, hẹn anh lần sau nhé."
Nhưng nghĩ tới lịch sử đội xô của mình, cậu sợ mất mặt nên uyển chuyển từ chối.
Cậu nghe vậy sẽ cực kỳ động lòng.
"OK, anh rảnh thì hẹn, tôi chờ anhI"
Lúc sắp tách ra ở ngã tư, Phan Nguyên hỏi Lâm Chu.
Lâm Chu muốn nói gì đó, tay cầm xấp giấy vừa duỗi ra đã thấy Phan Nguyên quay đầu phất tay chạy mất dạng. ...
"Đúng rồi, cho anh cái này, bạn câu cá cho tôi phiếu mát-xa miễn phí, không giới hạn. Ông chủ Lâm bày quầy bán hàng cực khổ như vậy, lúc nghỉ ngơi có thể đi thử, sư phụ bên đó có tay nghề rất tốt."
Sau đó, lúc gần đi Lâm Chu còn bị Phan Nguyên nhét cho một xấp phiếu mát-xa.
Cá kho cơm rượu ngon như vậy, chắc chắn quá trình chế biến rất phức tạp, ông chủ Lâm bận là phải.
Các đồng nghiệp bên cạnh còn đang tính xem tối nay đi đâu uống rượu. Mọi người thấy anh cứ thế đi thẳng về thì vô cùng kinh ngạc.
Đến 6 giờ rưỡi, nhóm quản lý trật tự đô thị tan làm.
Triệu Kỳ Thắng không biết hôm nay mẹ mình có mua cá kho cơm rượu như hôm qua không nên sốt ruột vô cùng, đến giờ đã lập tức thu dọn đồ.
"Triệu Kỳ Thắng, giờ cậu về luôn á?"
Bình thường thằng nhóc này đi làm thì biếng nhác, đến giờ tan tầm thì tích cực uống rượu nhất. Hôm nay mặt trời mọc đẳng tây à?
Triệu Kỳ Thắng vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Anh nhìn trên bàn, ái chà chà, chiếc bát tô thường dùng để đựng canh giờ đã chất một núi nhỏ cá kho cơm rượu.
Khi Triệu Kỳ Thắng vê đến nhà để ăn cơm chiều, trời còn chưa tối.
Đang ngày hè nên dù đã hơn 6 giờ nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hẳn.
Triệu Kỳ Thắng tìm bừa cái cớ rồi chạy xe điện về nhà.
"Wow, mẹ, hôm nay mẹ mua nhiều vậy?"
"Ừ, trong nhà có việc, tôi về trước đây."
Triệu Kỳ Thắng lập tức cười hơn hớn.
"Hôm nay mẹ mua nhiều. Tí nữa ăn tối xong con mang một ít sang cho Tiểu Tuyết nhé."
Tiểu Tuyết là vợ chưa cưới của Triệu Kỳ Thắng, hai người đã đính hôn. Thường ngày có món gì ngon, mẹ Triệu đều bảo con trai đưa một phần cho người ta.
"Vâng."
Trong mắt Triệu Kỳ Thắng bây giờ chỉ có cá kho cơm rượu, ngay cả tay còn chưa kịp rửa đã vội đeo găng tay dùng một lần vào, ngồi xuống bắt đầu ăn.
"Con đừng suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, có nghe không đấy!"
Mẹ Triệu nhìn con trai hệt như quỷ đói đầu thai, tướng tá như hận không thể ôm nguyên nồi cá kho cơm rượu vào lòng, khư khư giữ đồ ăn mảnh làm người ta khó lòng nhìn thẳng.
Không biết Tiểu Tuyết nhìn trúng điểm nào ở con trai bà.
Haizzl
"Con nghe rồi mà, mẹ yên tâm đi."
Triệu Kỳ Thắng lấy một bình nước đá ra, vừa uống nước vừa ăn cá kho cơm rượu, ăn đến vui sướng tột độ.
Thịt cá vào miệng là bùng lên vị thơm cay thuần nhất.
Thịt cá hôm nay đã được phơi khô một nắng, dai hơn nhiều so với ngày đầu, đương nhiên hương vị càng thơm ngon hơn.
Gia vị đậm đà, vị cũng tươi.
Thịt cá trắm cỏ khá dày, Lâm Chu chỉ dùng thịt thân cá, bỏ đi những phần không thể ăn ở đầu và đuôi cá.
Cũng may khi mua cá ở chợ còn có thể chọn riêng từng phần, Lâm Chu bảo quản gia chỉ mua thân cá.
Nếu không thì cậu không biết nên xử lý nhiều đầu và đuôi cá như vậy thế nào.
Những khúc xương lớn được loại bỏ từ lúc cắt lát cá rồi.
Xương nhỏ còn lại đều trở nên giòn rụm sau khi chiên nên có thể nhai chung với thịt cá.
Cứ mỗi lần ném vào miệng một miếng, càng ăn càng ngon.
Sau bữa chiều, Triệu Kỳ Thắng cầm hai phần cá kho cơm rượu được mẹ chuẩn bị sẵn đưa qua cho vợ chưa cưới.
Một bên khác, sau khi Phan Nguyên chia tay Lâm Chu thì đi thẳng về nhà ba mẹ.
Một mình anh ta không nấu hết rau quả mua từ sạp của ông bác kia, chỉ có thể đưa cho ba mẹ ăn.
Hơn nữa, cá kho cơm rượu thơm ngon như vậy, anh ta phải mang về cho ba mẹ ăn thử.
Kể từ khi nhà họ Phan giải tỏa tái định cư, được đền bù hàng chục triệu và rất nhiều nhà ở, cửa hàng. Gia đình họ đã đạt đến trình độ tự do tài chính, nửa đời sau không cần làm việc vẫn có thể sống thoải mái.