Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Cậu Còn Thua Cá Kho Cơm Rượu!

Chương 210: Cậu còn thua cá kho cơm rượu! Chương 210: Cậu còn thua cá kho cơm rượu!Chương 210: Cậu còn thua cá kho cơm rượu!

"Thôi bỏ đi, tôi thấy ông chủ Lâm là người hướng nội, người nhiều một cái là không nói lời nào. Gióng trống khua chiêng tìm người như thế chắc sẽ dọa đến mức anh ấy ở lì trong nhà, không chịu ra ngoài bày quầy hàng nữa."

"Tôi cũng thấy vậy. Tôi chính là một người hướng nội, nếu có người đẩy tôi ra trước mắt công chúng thì chắc tôi khó chịu lắm, sợ ra ngoài sẽ bị người khác nhận ra và vây xem. Nếu vậy thì dù chúng ta tìm được ông chủ Lâm, sợ rằng anh ấy cũng không dám ra ngoài bày quầy hàng."

"Vậy thì không ổn, tuy làm thế sẽ hot nhưng cũng thu hút rất nhiều người tìm ông chủ Lâm phỏng vấn gì đó... Sẽ quấy rầy đến ông chủ Lâm, chúng ta đi tìm người là được, đừng quấy rầy đến cuộc sống cá nhân của ông chủ Lâm."

"Chẳng lẽ mọi người còn không rõ à. Nhìn từ việc ông chủ Lâm không lập nhóm khách hàng, cũng không nói cho mọi người mỗi tuần bày quầy hàng ở đâu, mỗi tuần đổi địa điểm đổi thời gian... Ông chủ Lâm chính là người hướng nội, sợ bị người ta tìm được. Cậu ấy bày quầy hàng là vì sở thích, nhưng nếu bị công khai ra ngoài, tôi cảm thấy ông chủ Lâm rất có khả năng làm ra chuyện không bày quầy nữa."

"Chẳng thế thì sao. Lần trước tôi thấy có người công khai một quầy xiên que trên mạng, khiến nó bỗng nhiên nổi tiếng rầm rộ, đủ loại người chạy tới check in vây xem, còn có người đi phỏng vấn v. v... dọa chủ tiệm sợ tới mức đóng cửa rất lâu để tránh né cơn sốt khách."

Đề nghị của anh trai shipper vừa gửi lên, có người cảm thấy thật sự là một ý hay.

Nhưng lập tức bị khách hàng hiểu biết về ông chủ Lâm ngăn cản.

Mọi người rất chắc chắn về tính hướng nội của Lâm Chu, không nghi ngờ chút nào.

Biểu cảm Lâm Chu lập tức cứng đờ. Không phải chứ, bác gái này hôm qua đã mua năm cân rồi mà? Sao hôm nay lại tới nữa?

Nếu bọn họ làm như vậy, lỡ như ông chủ Lâm không bày quầy hàng nữa, vậy hối tiếc cũng không kịp.

Lâm Chu đã đến cổng chợ, chẳng hề hay biết thành phố này lại có một đám khách hàng tổ chức người vừa cẩn thận lại quy mô lớn tìm cậu theo phương thức trải thảm như vậy.

Anh trai shipper buông di động tiếp tục nhận đơn, giao đồ ăn đồng thời lại nhìn quanh quán ven đường trên ngã tư đường, xem có thể tìm được Lâm Chu hay không.

Nếu cách này đã không được, vậy vẫn nên dựa vào bản thân tìm người.

Ở chỗ quen thuộc, lại nhìn thấy bác gái quen thuộc.

Ông chủ Lâm không chỉ một lần từng nói bày quầy hàng chính là sở thích, chỉ muốn khiêm tốn bày quầy hàng, bán chút món ngon do mình làm, không muốn bị quấy rầy quá nhiều.

"Vâng, cô còn muốn mua cá kho cơm rượu ạ?"

"Ôi trời, cậu trai, cháu bày quán vào sáu giờ mỗi ngày à? Sao canh đúng giờ thế."

Bác gái Triệu tới sớm, còn thuận tiện mua xong đồ ăn cần cho ngày mai rồi, đứng tại chỗ đặc biệt chờ Lâm Chu đến.

Bác gái Triệu nhìn thấy Lâm Chu lái quầy hàng thì đon đả tiến lên đón.

Ông xã ngủ bên cạnh mình, nếu nửa đêm dậy ăn vụng, khẳng định bà có thể phát hiện.

"Ôi, đừng nói nữa. Hôm qua mua năm cân, tặng cho người ta một ít, còn dư lại tưởng là ăn được hai ngày cơ, thế mà ngủ dậy đã bay biến hết rồi."

Bác gái Triệu đoán có lẽ là con trai ăn.

Lâm Chu cho xe ba bánh giảm tốc độ, hỏi bác gái Triệu.

Con trai ở riêng một phòng, ăn vụng cái gì, hai vợ chồng bà ngủ sớm căn bản không biết.

"Vâng."

Thấy bác gái không kéo cậu đi, Lâm Chu còn cảm thấy kỳ quái nhưng không hỏi nhiều, tìm một khu đất trống gần chợ rồi ngừng lại.

"Vậy hôm nay cô lấy bao nhiêu ạ?"

Chẳng trách buổi sáng không ăn bữa sáng đã trực tiếp đi làm.

"Lấy hai cân rưỡi đi."

Ăn cũng khỏe thật chứ, ăn hết cả một bình to đùng.

Lâm Chu mở nắp đóng gói cho bác gái Triệu.

Bác gái nói rất nhiều, thuận miệng bắt đầu trò chuyện.

"Hôm nay con trai cô có cuộc họp, có lẽ sẽ không có quản lý đô thị đến đuổi người, cháu có thể yên tâm bày quầy hàng."

Bác gái Triệu nhích đến bên cạnh thì thầm với Lâm Chu.

Lâm Chu cười gật đầu, cũng nói cảm ơn lòng tốt của bác gái.

"Cháu cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo, nếu như cháu bị đuổi đi, cô đi đâu mua cá kho cơm rượu ngon như vậy bây giờ. Cô cũng chưa thấy chỗ khác có người bán."

Không thể không nói bác gái Triệu rất biết cách sinh hoạt.

Lâm Chu vừa chớm dâng lên cảm động đã rơi xuống đất cái bẹp.

Cừ thật, cậu còn tưởng rằng là bác gái quý cậu, cố ý tiết lộ tin tức nội bộ cho cậu cơ. Nào ngờ đều là cậu ảo tưởng.

Cậu còn thua cá kho cơm rượul

"Hể, hôm nay cậu trai bán cá kho cơm rượu còn chưa đến à?"

Cô Diêu nhìn thời gian trên điện thoại, đầu đã hơn sáu giờ rồi, hai ngày trước giờ này là mua được cá kho cơm rượu rồi mà.

"Ừ nhỉ, cô không nói thì tôi còn chưa phát hiện ra nữa, 6h30 rồi còn gì."
Bình Luận (0)
Comment