Chương 211: Đúng là không biết hàng mài! (1)
Chương 211: Đúng là không biết hàng mài! (1)Chương 211: Đúng là không biết hàng mài! (1)
"Có phải hôm nay cậu trai không bày quầy không nhỉ?"
"Không đúng, hôm qua mấy người không nghe người ta nói là bày sạp ở cổng chợ bán thức ăn, xong bị người của khu dân cư chúng ta kéo vào đây à? Hôm nay không thấy người trong tiểu khu thì chắc là đang ở cổng chợ bán thức ăn rồi."
"Để tôi qua nhìn xem."
Cô Diêu nói rồi gọi con trai đang đạp xe bên kia cùng qua bên chợ bán thức ăn nhìn xem.
Tuy khu dân cư mà cô ở đã cũ rồi, nhưng xung quanh có đủ nhà trẻ, trường tiểu học và trường cấp 2 cấp 3, chợ bán thức ăn hay siêu thị vân vân cũng đều có rất nhiều, sinh hoạt vô cùng tiện lợi.
Đương nhiên, có chỗ tốt thì cũng có chỗ xấu.
Sinh hoạt tiện lợi, cũng tương đương với ầm ï.
Vừa đến buổi chiều là trong khu dân cư toàn tiếng thét, tiếng khóc của tụi nhỏ nô đùa với nhau, kéo dài không dứt.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, nơi đó chắc chắn là quây bán cá kho cơm rượu cho mà xem.
Tầm chiều tối cũng là lúc chợ bán thức ăn náo nhiệt nhất.
Cô Diêu mang theo con trai nhìn xung quanh ven đường, tìm quầy bán cá kho cơm rượu.
Hoàn toàn là vùng giảm tốc độ của tụi trẻ tan học.
Ngay cả trước cổng khu dân cư nhà cô cũng toàn là các loại quán ăn vặt ven đường như quầy xiên que, quầy xiên nướng.
Sau đó cô thấy phía trước có một quầy hàng đứng đầy người xếp hàng.
Ra khỏi khu dân cư thì đối diện chính là chợ bán thức ăn, hai bên đường dọc theo đó cũng đều là cửa hàng, các loại tiệm ăn tiệm uống. Lúc trời tối càng là thiên hạ của quán nướng, từ khi đó đến rạng sáng đều có một đám đông người ngồi ăn tôm hùm đất uống bia. Ai mà ở tầng trệt gân đường thực sự là không ngủ ngon nổi.
"Nhìn đường! Nhìn đường! Cái thằng nhóc xui xẻo này, ai cho con chạy xe trên đường cái vậy hảt"
"Đi qua xem quầy nhiều người xếp hàng kia đi."
Con trai cưỡi xe đạp lái nhanh qua như một làn khói, hoàn toàn không để ý đến người đi đường hai bên, làm cô Diêu sợ đến mức trái tim suýt ngừng đập.
Cô ở đây nhiều năm như vậy, nơi nào có ăn ngon cô đều biết hết. Trước đây cô chưa từng thấy chỗ đó có quán ven đường nào cần phải xếp hàng, trừ phi là hoạt động giảm giá.
Mới qua đường cái, cậu nhóc đã thấy đây là quây hàng bán cá kho cơm rượu rồi.
Đúng là trẻ con không biết sợ. Ở đây nhiều xe đông người như thế mà cũng dám lái kiểu đó.
Thằng bé không dám nói lời nào, chột dạ đứng bên cạnh mẹ mình, ánh mắt không nhịn được lia qua chỗ của Lâm Chu.
Cô Diêu lập tức đuổi theo, đập mạnh một cái lên lưng con trai rồi lôi nó xuống xe đạp.
"Mẹ, cá kho cơm rượu kìal"
Mấy mẹ nội trợ thấy tin tức, lập tức thông báo cho những người khác đang chờ mua cá kho cơm rượu ở phụ cận. Sau đó người thì dắt con cái, người thì cầm túi, đồng loạt ra khỏi tiểu khu.
Cô Diêu nghĩ đến mấy người còn đang ở trong khu dân cư, bèn vội vàng nhắn tin vào trong nhóm chat của khu bảo bọn họ hôm nay cá kho cơm rượu được bày bán ở cổng chợ bán thức ăn.
Sớm biết thế, mình đến trước thì hay rồi.
Hôm nay không bày quầy bán hàng trong khu dân cư, hèn gì số người xếp hàng thoáng cái nhiều hơn hẳn.
Có rất nhiều người xếp hàng, kêu mấy người họ tranh thủ thời gian qua đây, đừng để một lát nữa lại không mua được.
Cô Diêu nghe được cá kho cơm rượu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Chu, nhất thời không rảnh quan tâm đến việc dạy bảo con mình, lập tức kéo thằng bé qua đó xếp hàng.
"Hơ, sao hôm nay không biết kéo người vào khu dân cư thế, còn phải đi tới chợ bán thức ăn mua nữa chứ."
Bà nội dẫn cháu trai đi chơi nghe thấy thế lại bắt đầu càm ràm oán trách, khiến cho những người khác ở bên cạnh nghe mà cau mày.
Chợ bán thức ăn nằm ở phía đối diện, chỉ bước vài bước là đến ngay thôi. Ngay từ đầu người ta cũng có bày quầy trong khu nhà đâu.
Vẫn còn trách người khác không kéo cậu trai vào khu dân cư nữa.
Đúng là hay thật.
"Bà không thích thì có thể không ăn, ai bắt ép bà đi mua đâu chứ."
Mẹ bỉm sữa yên lặng đẩy xe của con mình rời xa loại người già như thế này, không chịu nổi mà không chịu nổi.
Đừng để thái độ đương nhiên này dạy hư con nhà cô.
Bà cụ bị xỉa xói làm cho nghẹn họng không thở nổi, mặt đỏ lên vì tức.
Người trẻ tuổi bây giờ bị gì thế, chả kính già yêu trẻ gì cả.
Bà mất mặt mũi, tức giận kéo cháu trai mình rời đi, đúng là không mua cá kho cơm rượu về nữa.
Thấy bà bỏ đi, những người còn lại đều không nhịn được bật cười.
"Không tài nào hiểu được. Lần nào bà ta cũng bị nói cho á khẩu mà sao mồm vẫn thối kinh."
"Chịu thôi, chắc là kiểu thích nói bậy."
"Chết cười..."
Sau khi các cô gia nhập đội ngũ xếp hàng, quầy của Lâm Chu tức khắc trở thành nơi hot nhất cổng chợ bán thức ăn.