Chương 212: Đúng là không biết hàng mài! (2)
Chương 212: Đúng là không biết hàng mài! (2)Chương 212: Đúng là không biết hàng mài! (2)
"Xếp hàng ở đây mua gì thế ta, sao lại nhiều người như vậy?"
"Không biết nữa, nhìn bảng hiệu chỉ có mỗi chứ cá thôi."
"Mùi thơm ghê, nhìn thứ họ cầm thì hình như là cá lát thì phải."
Người qua đường đi ngang qua bị đội ngũ dài thật dài thu hút, phản xạ cho rằng nơi đây đang làm hoạt động gì đó.
Chợ bán thức ăn lúc chạng vạng tối ngoại trừ đồ ăn rẻ ra thì còn có rất nhiều quây đều giảm giá.
Ví dụ các tiệm chỉ bán thức ăn mới mẻ như tiệm bánh mì, tiệm vịt quay vân vân đều sẽ giảm giá.
Còn có quầy bán cá ven đường, một số con cá đã ngoi ngóp rồi, hoặc là tôm cá vừa mới chết đều phải giảm giá.
"Không có hoạt động gì, đang bán cá kho cơm rượu, 50 tệ nửa cân."
Khách hàng: Đúng là không biết hàng mài!
"Cá kho cơm rượu gì mà mắc như vậy? 50 tệ nửa cân á!"
"Không mắc, cá sau khi chiên xong sẽ co lại, với cả ngon lắm nên đắt tiền cũng được thôi."
Khách hàng không cảm thấy đắt tiền, lộ ra nụ cười mỉm xấu hổ nhưng không mất lễ phép.
Ờm...
Khách hàng tốt bụng giải thích, người qua đường lại phất tay nhanh chóng rời đi như bị ma đuổi.
Khách hàng xếp hàng bị hỏi cũng tốt bụng giải thích cho người qua đường.
Sau đó giương mắt nhìn khách hàng trước mặt thong thả bước đi.
Thấy nhiều người xếp hàng như thế thì nên biết mùi vị chắc chắn sẽ không tệ, thế mà không mua về nếm thử xem Sao.
Khách hàng rất không hiểu.
Cá kho cơm rượu ăn ngon như vậy, còn chưa hưởng qua mà đã rời đi rồi.
Làm sao mà thiếu khách được!
Đây đều là khách hàng mới đó, còn không phải đám fan của ông chủ Lâm mà trong khoảng thời gian ngắn đã xếp thành hàng dài như vậy rồi.
Phan Nguyên lập tức có hiểu biết càng sâu hơn về món ngon Lâm Chu làm.
Phan Nguyên đang bưng cá kho cơm rượu ăn ngấu nghiến ngay tại chỗ bên cạnh Lâm Chu nhìn cảnh tượng xếp hàng này, âm thầm tặc lưỡi.
Nghĩ đến lần đầu tiên anh ta gặp ông chủ Lâm lại nghĩ ông chủ Lâm làm hamburger ngon thế mà chẳng có ai mua, đáng thương ghê, muốn chiếu cố việc buôn bán của ông chủ Lâm nên dẫn bạn đến ăn.
Hôm nay anh ta có hẹn với Lâm Chu, đợi cậu bày quây bán hàng xong thì về chỗ anh ta lấy cá.
Phan Nguyên càng nghĩ càng thấy ngượng giùm chính mình.
Anh ta nghĩ cái gì vậy trời!
May mà anh ta không nói ra suy nghĩ của mình cho ai hết, bằng không bây giờ không phải chỉ mỗi xấu hổ là xong đâu.
Thế nên ăn cá kho cơm rượu cũng không thấy ngon miệng như trước nữa.
Bây giờ nghĩ lại anh ta thấy xấu hổ thay mình luôn, thực sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Thế nên Phan Nguyên đã đến từ sớm, sau đó mua không ít cá kho cơm rượu, ngồi cạnh vừa ăn vừa chờ.
Hai thùng cá kho cơm rượu to đùng, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã bán sạch trơn.
Lâm Chu mới đến một lúc đã dẹp quầy. Mấy người bán hàng xung quanh trông mà ước ao hết sức.
Làm ăn tốt thật đóI
Trước khi đi, Lâm Chu còn mang cho ông bác bảo vệ hai phần cá kho cơm rượu để dành sẵn.
Ông bác hết sức vui vẻ, còn chủ động đưa thuốc cho Lâm Chu và Phan Nguyên.
"Cảm ơn cậu trai nhá. Thấy cháu buôn bán tốt như vậy còn tưởng hôm nay không có lộc ăn cơ đấy."
Nếu không phải ông bác đang trong giờ làm thì ông hận không thể tự qua đó xếp hàng mua.
Ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần là hôm nay không có ăn rồi, không ngờ cậu trai này còn nhớ rõ lời nói chừa cho ông hai phần lúc tối qua.
Ông bác kích động cực kỳ.
"Đây đây, bác có lửa đây."
Đưa thuốc thì không nói, ông bác còn muốn châm lửa cho Lâm Chu nữa.
Trình độ nhiệt tình làm Lâm Chu cảm thấy khó lòng chống đỡ.
Sau khi rời khỏi chỗ ông bác bảo vệ, Lâm Chu đi theo sau Phan Nguyên cùng ởđi lấy cá.
Đến nhà anh ta, đợi đến khi thật sự nhìn thấy hai tủ cá đông lạnh đầy ắp, Lâm Chu vẫn ghen ty đến đỏ cả mắt.
Tên này may mắn vậy à?
Sao có thể câu được nhiều cá như thế chứ, lại còn là cá lớn nữal
"Cho tôi nhiều cá vậy luôn á?"
Số lượng này, vừa nhìn là biết tủ lạnh nhỏ trên xe ba bánh của cậu không chứa hết nổi.
"Không sao không sao, anh không cất hết được thì để tôi mang qua giúp anh."
Cuối cùng cũng có cách giải quyết đống cá này, Phan Nguyên còn tích cực hơn cả Lâm Chu.
Đống cá này đều là anh câu lên từng con một đấy.
Ngoại trừ tặng người khác ra, bảo anh bán đi anh còn thấy tiếc, chỉ muốn đông lạnh chúng giữ lại làm kỷ niệm.
Nhưng nếu như đưa cho ông chủ Lâm làm thành cá kho cơm rượu ăn, đó đúng là kết cục tốt nhất của mấy con cá này.
"Được, đến lúc đó tôi làm xong thì anh đến lấy nhé. Nhiều lắm, tôi đem đi bán cũng không cần đến nhiều thế này."
Lúc đến đây Lâm Chu còn tưởng rằng chỉ có mấy con trong ảnh Phan Nguyên gửi cho cậu thôi. Khi đến nơi nhìn thấy rồi thì... Hay lắm, đầy hai tủ lạnh luôn!