Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Không Phải Chứ, Sao Anh Ăn Gian Thế? (2)

Chương 234: Không phải chứ, sao anh ăn gian thế? (2) Chương 234: Không phải chứ, sao anh ăn gian thế? (2)Chương 234: Không phải chứ, sao anh ăn gian thế? (2)

Ngắn ngủi một lát, phía trước chỗ Lâm Chu bày quầy hàng đã chất một đống đồ vật.

Có ghế nhựa, túi, xe đẩy, một túi đồ lớn v. v...

Người đến sau vốn đã tính toán xong bản thân xếp hàng mấy tiếng.

Nhưng đến nơi vừa nhìn, chỗ quen thuộc không có ai đang xếp hàng tất cả đều dùng đồ vật giữ chỗ, nhất thời ngộ ra.

Ghế đẩu hôm nay trong siêu thị bán rất chạy, ghế nhựa và ghế gấp trên kệ hàng đều bị người ta dời sạch.

"Chào cô, hết ghế rồi ạ? Không còn ạ?"

Khách hàng không tìm được ghế kéo nhân viên siêu thị hỏi.

Nhân viên cảm thấy khó hiểu, ghế không phải khá nhiều à.

Nhân viên siêu thị: "2"

Bình thường rất ít người đến siêu thị mua ghế, sao hôm nay sạch sẽ rồi?

Kết quả nửa giờ sau.

Nhân viên nói lời xin lỗi với khách rồi đi vào kho lấy hàng. Sau đó bổ sung đầy hàng.

Bị người ta mua à?

"Xin chào, xin hỏi còn ghế không?"

Kết quả đi theo khách đến kệ hàng bán ghế xem thử, cừ thật, trống rỗng, không còn một cái hàng tồn nào.

"Một người, hai người, ba người...

Nhân viên đi đến trước kệ hàng, nhìn thấy ghế nhựa lần nữa bán hết thì rơi vào trầm tư.

Vì thế lần này cô bổ sung hàng xong cũng không đi, cứ đứng bên cạnh kệ hàng xem thử.

Không phải cô vừa bổ sung hàng hả?

Ở đâu ra nhiều người tốt bụng thế chứi...

Nhân viên vừa nghi hoặc lại hưng phấn.

Cuối cùng cũng có thể bán sạch đống ghế ế trong kho hàng rồi!

Sao hôm nay có nhiều người đến mua ghế vậy!

Trưa hôm nay Lâm Chu ở nhà nếm thử sản phẩm mới.

Với cả bây giờ đang mùa thu, thời điểm đẹp để ăn cá thu đao, rất tươi mới ngon miệng.

Sau đó cá Vũ Xương cũng không thích hợp với kiểu nướng trên than củi của cậu, bỏ qua luôn.

Trực tiếp bỏ qua.

Sau khi thí nghiệm xong, cậu phát hiện cá mè nướng lên thích hợp với kiểu thêm vào nước dùng để nấu canh như kiểu hay thấy trong tiệm cá nướng hơn.

Cá thu đao là hoàn mỹ nhất, đem đi nướng không bị lỗi vị.

Cậu mua vài giống cá về, dù sao cũng phải thử mùi vị xem thế nào.

Mùi vị của mấy loại cá vược Nhật Bản, cá trắm cỏ vẫn kém hơn cá thu đao một chút.

Cuối cùng Lâm Chu quyết định chỉ bán cá thu đao nướng, toàn bộ số cá còn lại dùng để nấu cá kho cơm rượu và cá xông khói hoặc là cá viên.

Bận rộn tốn thời gian như vậy đều tại cái tính nghĩ gì làm nấy của cậu.

Kế hoạch còn chưa thí nghiệm gì đã thực thi, sau đó không đạt được mùi vị như dự đoán, chỉ có thể lâm thời thay đổi đồ ăn như cũ. Trải qua sự kiện làm việc mù quáng hôm nay, Lâm Chu quyết định lần sau có ý tưởng gì thì phải thực nghiệm trước đã, sau đó mới tiến hành. Thế thì sẽ không cần lâm thời thay đổi kế hoạch, phát sinh thêm nhiều vấn đề.

Lâm Chu bắt kịp trước 5 giờ đi bày quầy bán hàng, lòng đầy chờ mong.

Hề hề, hôm nay đã là ngày cuối cùng của tuần này rồi, làm xong là có thể lấy được phần thưởng.

Cũng không biết tuần này hệ thống sẽ cho cái gì. ...

Theo thời gian đến gần lúc Lâm Chu bày quầy.

Các khách hàng cũng đều lục tục gia nhập vào đội ngũ bắt đầu xếp hàng.

Nhiều người như vậy, còn có mấy đồ vật thỉnh thoảng xuất hiện trong đội ngũ làm những người xếp hàng cực kỳ thu hút sự chú ý của các khách qua đường.

"Mọi người đang xếp hàng làm gì thế?"

Một cô đi mua thức ăn ngang qua, thấy một đống đồ vật bày ở phía trước đội ngũ xếp hàng thì khó hiểu hỏi.

Tò mò, thật sự là rất tò mò.

Nhiều người đứng trên đất trống xếp hàng như vậy, cũng chả thấy mua đồ gì, trông thế nào cũng thấy quai quái.

"Chúng tôi đang đợi quầy ăn vặt ấy mà, còn chưa đến đây đâu."

Trong đội ngũ có khách hàng nghe được, tốt bụng giải thích nghi hoặc cho người qua đường.

Người qua đường chưa ăn qua món ngon Lâm Chu chế biến đâu thể hiểu được sự chấp nhất của đám người tham ăn này.

Nghe xong lời này, ánh mắt của cô nhìn mấy người đang xếp hàng kia tức khắc là lạ lên.

Ánh mắt đó như đang nói: Kẻ ngốc nghếch từ đâu tới!

Khách hàng tốt bụng giải thích: "..."

Khách hàng mua ghế thấy thời gian càng ngày càng gần, lập tức ngồi trên ghế xếp hàng.

Khoan hãy nói, chiếc ghế này thực dụng thật. Khi càng ngày càng có nhiều người đến hơn, thời gian xếp hàng cũng càng ngày càng dài, đứng lâu thì tê hết cả chân, mang theo cái ghế là hợp lý.

Sau này về phải lên mạng mua ít ghế gấp tiện mang theo mới được.

Một là có thể giành vị trí, hai là có thể nghỉ ngơi bất cứ chỗ nào.

Thực sự là thần khí để xếp hàng!

Lâm Chu vừa đến nơi đã thấy gần như ai đang xếp hàng cũng xách theo cái ghế thì rơi vào trầm tư.

Những người này đợi bao lâu rồi thế? Mang cả ghế theo luôn!

Sau đó Lâm Chu dừng ở vị trí cũ bắt đầu bày quầy, bỗng thấy Triệu Kỳ Thắng đứng ở hàng đầu tiên.

Hở?

Đây không phải quản lý trật tự đô thị lần trước à?
Bình Luận (0)
Comment