Chương 235: Ở đâu ra nhiều người tốt bụng thế chứt
Chương 235: Ở đâu ra nhiều người tốt bụng thế chứtChương 235: Ở đâu ra nhiều người tốt bụng thế chứt
Cậu còn chưa bắt đầu bày quầy bán hàng đâu, anh ta đã đứng đây chờ cậu rồi?
Động tác Lâm Chu khựng lại, phản xạ muốn thu dọn đồ đạc rời đi.
Đây là động tác vô thức khi gặp quản lý trật tự đô thị.
"Ấy ông chủ, hôm nay tôi nghỉ làm, đi mua cá kho cơm rượu thôi!"
Triệu Kỳ Thắng thấy Lâm Chu vừa thấy mình đã muốn chạy, dở khóc dở cười đứng dậy ngăn cậu lại.
Nếu cậu mà đi thì anh chờ không công còn gì.
Khách hàng cách gần đó không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhìn Triệu Kỳ Thắng lại nhìn Lâm Chu.
Thấy ông chủ Lâm bắt đầu bày quầy bán hàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Động tác của Lâm Chu thành thạo như bậc thây đồ nướng. Nhân lúc đóng gói cá cho các khách hàng, cậu tùy ý lật vỉ nướng lên xuống, cá thu đao cứ như vậy bị nướng đến hai mặt vàng óng, màu sắc mê người, lại rắc lên gia vị nướng được điều chế đặc biệt, mùi thơm tỏa ra nức mũi, hết sức dụ dỗ người khác.
Người đằng sau bị che khuất tâm mắt, cũng không rõ ràng lắm có chuyện gì, thấy đội ngũ có vẻ sắp di chuyển thì vui vẻ.
Ngoài ba cái thùng to, Lâm Chu còn mang theo bếp nướng ngoài trời, nhiên liệu là than củi. Cậu đặt vỉ nướng lên rồi quét một lớp dầu, sau đó đặt từng con cá thu đao lên để nướng.
"Wow, hôm nay còn có cá thu đao nướng à!"
Mau lên mau lên, cá kho cơm rượu của tui -
Từng luồng khói trắng tức khắc bốc lên.
Chỉ cần có ăn là được, còn lại không quan tâm!
Thức ăn mà Lâm Chu bán không có cái nào là giá đặc biệt rẻ.
Chỉ là động tác lật qua lật lại tùy ý thế thôi, sao con cá lại nghe lời vậy nhỉ, từng đường vân nướng đến màu sắc đều không thể soi mói được gì!
20 tệ một con, mỗi người hạn lượng mua một con cá thu đao nướng.
Sự thành thạo đối với thức ăn ấy cộng thêm dáng vẻ tự tin kia đúng là hấp dẫn người ta chết đi được.
Có mùi vị kia, cộng thêm sửa sang nhà hàng cho sang trọng, đẳng cấp thoáng cái tăng ngất trời.
Thậm chí có một số người thấy ăn ngon vẫn cho rằng Lâm Chu bán rẻ quá, tức khắc khuyên bảo.
Dựa theo tay nghề này của ông chủ Lâm, tùy tiện mua một quán nào đó ở trung tâm thành phố rồi sửa sang thành nhà hàng cao cấp, bỏ tiền quảng cáo marketing cho cửa hàng nổi tiếng hơn thì đúng là trình độ người bình thường không thể ăn nổi.
Nhưng bởi vì ngon miệng nên các khách hàng đều sẵn lòng bỏ tiền mua.
Tội gì phải vất vả làm quán ven đường như vậy chứ.
Có lẽ tay nghề của cậu xứng đáng với giá tiền ấy, nhưng quán ven đường cùng với nhà hàng cao cấp rốt cuộc là không giống nhau.
Thật đúng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Lâm Chu nghe thấy lời khuyên này, cũng dở khóc dở cười.
Với cả đẳng cấp tăng lên không thể nghi ngờ cũng là một loại sàng lọc, như vậy thì không cần phải lo lắng có quá nhiều người xếp hàng, gặp tình huống không tranh giành được.
Thỉnh thoảng nếu không phải hệ thống định giá, cậu cũng chẳng dám bán cái giá đấy đâu. Quán ven đường mà bán đắt quá, cậu sợ bị đánh. Có khi bán cả đêm còn chẳng nhiều tiền bằng một bàn trong nhà hàng cấp cao.
"Ông chủ Lâm đừng nghe anh ta nói, cậu không thể vứt bỏ chúng tôi được!"
Các khách hàng bên cạnh nghe nói như vậy đều luống cuống, món ngon hơn 10 tệ, hơn 100 tệ bọn họ vẫn có thể ăn nổi.
Nhưng mà nếu đổi thành nhà hàng cấp cao thật, giá cả hơn mấy ngàn rồi cả chục ngàn thì bọn họ thực sự không được.
Ngoại trừ kẻ có tiền ra, ai gánh nổi trình độ tiêu phí đó chứ!
"Đúng thế, chúng tôi đều là fan hâm mộ trung thành của cậu đó ông chủ Lâm. Cậu có thể tăng giá, nhưng không thể không bày quầy bán hàng được!"
Khách hàng vốn còn đang ngại hơi đắt tiền lập tức im miệng không nói.
"Ông chủ Lâm..."
Lâm Chu bị các khách hàng vây quanh ồn ào ầm ï đau cả đầu, bèn bất đắc dĩ bày tỏ mình không có ý này.
Bày quầy bán hàng là sở thích của cậu, không muốn trải nghiệm cảm giác trói buộc khi mở quán ăn.
Bảo mọi người yên tâm đi.
Nghe thấy Lâm Chu bảo đảm như thế, khách hàng đưa ra đề nghị tiếc nuối thở dài.
Anh chẳng muốn tuần nào cũng phải chạy khắp nơi tìm người mới có thể được ăn ngon như thế này đâu, anh thật sự hy vọng ông chủ Lâm mở quán.
Thà tốn nhiều tiền cũng không muốn dựa vào duyên phận hay cơ hội mới được ăn ngon.
"Ông chủ Lâm, hôm nay cậu bày quầy bán hàng xong, sang tuần sau lại đổi chỗ khác à?"
Giống như trước đó, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của tuần này nên các khách hàng cũ mua cá xong cũng không vội vã rời đi, toàn bộ vây quanh bốn phía quây hàng nói chuyện phiếm với Lâm Chu.
Lâm Chu gật đầu: "Đúng vậy, sau này mọi người không cần đến đây đợi đâu."
"Trời ạ, mới tìm qua đây chưa được hai ngày, ông chủ Lâm lại đổi chỗ khác rồi."
"Ông chủ Lâm, cậu nói thầm cho tôi biết tuần sau cậu bày quầy bán hàng ở đâu đi. Tôi không nói cho những người khác đâu.”