Chương 242: Ông chủ Lâm, giới hạn số lượng không? (2)
Chương 242: Ông chủ Lâm, giới hạn số lượng không? (2)Chương 242: Ông chủ Lâm, giới hạn số lượng không? (2)
Văn Nam nói rồi ấn mở wechat nhận số tiền Phương Tuấn gửi đến.
Thuận tiện gửi vị trí và tin tức mới nghe được luôn.
"1836. anh chuyển 1800 là được."
Lâm Chu móc máy tính ra tính toán giá cả.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Chu trải nghiệm việc vừa bày quầy ra đã dọn hàng, số nhiều hơn đó coi như là đưa tặng đi.
"Được rồi! Cảm ơn ông chủ Lâm."
Văn Nam trả tiền mà không đau lòng tí nào. Số tiền thưởng khi tìm được ông chủ Lâm ấy, riêng trưởng nhóm đã đưa 1000 rồi, anh còn chưa nhận mấy bao tiền lì xì chỉ định trong nhóm kia kìa, còn phải nhiều tiền hơn tưởng tượng nhiều.
Ông chủ Lâm đúng là người tốt mà, lại còn lấy rẻ cho anh nữa.
Anh lên xe taxi rồi mới lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của các khách hàng trong nhóm.
Văn Nam cầm bánh cuốn thịt kho, thấy Lâm Chu đang thu dọn thùng không thì có chút tiếc nuối hỏi.
"Được rồi, vậy bái bai ông chủ Lâm nha -"
Đúng lúc Lâm Chu đang buồn ngủ muốn chết, thoáng cái đã bán xong, cậu phải mau về đi ngủ thôi, sắp không nhịn nổi nữa rồi.
"Đúng rồi, anh đều mua sạch của tôi rồi, không thu quầy thì làm gì."
Văn Nam bình thường chẳng thích cười tí nào, mà bây giờ đã sắp cười thành hoa luôn rồi. Anh chào tạm biệt Lâm Chu và xách bánh cuốn thịt kho chạy đi.
"Ông chủ Lâm đang dẹp quầy à?"
Anh chỉ trả lời tin nhắn hơi muộn tí thôi, số tiền lì xì trong nhóm đã nhiều đến mức ấn không hết.
Văn Nam nói xong còn chia sẻ vị trí vào trong nhóm.
Sau đó mới yên tâm thoải mái nhận bao tiền.
"Ông chủ Lâm bày quầy bán hàng tại chùa XX, mở bán buổi trưa, cả tuần này đều ở đây. Hôm nay ông chủ đã bán xong dẹp quầy rồi, mọi người ngày mai lại đến ha."
Không chỉ tìm được ông chủ Lâm mà còn phát tài nữa!
Đều là thù lao của thành viên nhóm gửi cho Văn Nam vì chia sẻ địa chỉ của ông chủ Lâm.
Hu hu, linh quá, linh quái
Lớn thì có hơn 200, ít thì cũng mấy chục một trăm.
Văn Nam cảm động đến nước mắt chảy xuống từ khóe miệng, nhanh chóng móc một cái bánh cuốn thịt kho ra chuẩn bị ăn.
"À à vâng, không sao đâu, tôi trở về rồi ăn cũng được."
Tài xế nhìn thấy Văn Nam xách nhiều bánh cuốn thịt kho như vậy thì áy náy nói vậy.
"Ngại quá, tôi mở điều hòa nên mùi đồ ăn không bay ra ngoài được, quý khách có thể xuống xe rồi ăn không?"
Sắp cắn vào miếng bánh rồi Văn Nam mới nhớ mình đang ở trên xe taxi, bèn vội vàng hỏi.
Ăn trong xe thì toàn là mùi thôi, anh cũng không tiện đi đón khách khác.
"Bác tài có phiền tôi ăn trong xe không?"
Bị từ chối, Văn Nam đành phải đặt bánh cuốn thịt kho xuống, chuyên tâm trả lời tin nhắn của các khách hàng trong nhóm. Bọn họ đều đưa tiền, anh nói thêm vài câu thì càng yên tâm thoải mái cầm số tiền này hơn.
Đồng nghiệp tiểu Vương cũng ở trong nhóm, thấy tin tức này thì điên cuồng gửi tin nhắn cho Văn Naml
"Vãi, sớm biết thế thì hôm nay tôi đã xin nghỉ đi bái Phật chung với anh rồi!"
"Bái Phật có tác dụng tốt thế à? Còn hữu dụng hơn bút tiên nữa!"
"Người anh em à anh đã mua bánh cuốn thịt kho chưa?"
"Chắc chắn là anh mua rồi, mua mấy cái thế, có phần của tôi không thế?"
"Lúc trước không phải anh thích cái skin kia lắm à, tôi tặng cho anhl"
"Anh có ở đó không? Văn Nam ới ời?"
"Mua rồi, sáng mai mang cho anh."
Trong lúc Văn Nam trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời giờ trả lời tin nhắn của Tiểu Vương.
Trong tay nhiều hàng tồn, anh nói chuyện cũng cực kỳ rộng rãi.
Quay lại trong nhóm khách hàng, lướt được hơn mấy chục tin nhắn.
"Người anh em à, anh may gì may dữ vậy. Hôm nay là thứ hai, mới giữa trưa anh đã gặp được ông chủ Lâm, giả đúng không!"
"Thật hay giả vậy, ông chủ Lâm đi chưa? Chỗ tôi công tác cách nơi này không xa, tôi đi xem thử."
"Đứa con may mắn của tuần này không thuộc về anh còn ai vào đây nữa. Trừ trưởng nhóm, anh là người thứ hai dựa vào may mắn tìm được ông chủ Lâm đó."
"Còn không phải sao, tôi mới vừa suy nghĩ tuần này ai có thể tìm được ông chủ Lâm, tan tâm đi đâu tìm người, anh không đợi đến lúc tôi tan tầm đã tìm được trước rồi!"
"Ông chủ Lâm bày quầy hàng ở cửa nhà anh hả? Chưa gì bị tìm được rồi."
"Cười chết, ông chủ Lâm có phản ứng gì nhỉ, chạy xa như vậy, nháy mắt vừa bày quầy đã bị tìm được."
Văn Nam vừa thu tiền lì xì, vừa trả lời tin nhắn của mọi người trong nhóm.
"Tôi đi chùa xx cầu nguyện, kết quả ra khỏi cổng lớn của chùa đã nhìn thấy ông chủ Lâm đang bày quầy hàng. Chùa này thật linh."
"Là thật đó, tôi mua bánh cuốn thịt kho rồi."
Nói xong Văn Nam còn chụp lại ảnh tay cầm bánh cuốn thịt kho, trọng điểm đã tránh được bốn túi bánh cuốn thịt kho to bên cạnh.
Tài xế trước mặt nhìn thấy một mình anh ta mua nhiều bánh cuốn thịt kho như vậy cũng rất tò mò.