Chương 248: Quỳ mãi không dậy trong điện Thân Tài (1)
Chương 248: Quỳ mãi không dậy trong điện Thân Tài (1)Chương 248: Quỳ mãi không dậy trong điện Thân Tài (1)
Nếu không, biết đâu trúng số thì không biết tiền này thuộc về ai.
Tốt nhất vẫn nên đề phòng.
Khách hàng hành động đầu tiên ở đằng trước không chỉ mua một tờ mà là cả xấp.
Anh ta cào xong tờ cuối cùng thì đi sang một bên đếm tiền.
“Tờ này trúng 20, tờ này 50, còn tờ này 30..."
Một xấp vé cào trúng thưởng có giá 600, mà anh ta chỉ trúng hơn 400, có nghĩa anh ta chẳng những không trúng thưởng mà còn thua lỗ một chút.
Khá lắm, có linh nghiệm gì đâu!
Khách hàng bỏ vé cào trúng thưởng đi, cũng từ bỏ ý định tiếp tục bái Phật.
Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu.
Lâm Chu đến số 56 khu phố Đại Dương sát giờ.
Tấm biển đề 'bánh cuốn thịt kho mang phong cách cổ xưa. Bốn góc trên đỉnh quầy kính còn có treo mấy chiếc chuông nhỏ khẽ lắc leng keng leng keng, âm thanh không lớn, trên đường phố ồn ào chỉ mình Lâm Chu có thể nghe thấy.
Lại là một quầy hàng thiết kế riêng biệt.
Hôm nay lại là một ngày cực kỳ bận rộn, nếu không nhờ xe ba bánh của hệ thống chạy nhanh, có lẽ cậu đã đến muộn.
Các khách hàng nghe tiếng mà đến không biết rõ vị trí bày quầy cụ thể của Lâm Chu, đành tản ra xung quanh chùa nhìn khắp bốn phía.
Anh ta thấy sắp đến 11 giờ, vội chạy đi xếp hàng. ...
Lâm Chu: "...'
Tiếng hô to này không chỉ giúp các khách hàng nghe thấy, mà cả Lâm Chu và người đi đường trên phố cũng nghe rõ mồn một.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Lâm Chu.
"Ông chủ Lâm đến rồi!"
Đội ngũ nhanh nhẹn và chỉnh tề như thế thu hút sự chú ý của người đi đường, họ không nhịn được tò mò gia nhập.
Mối quan hệ giữa những người này tốt thật!
Lâm Chu ngừng xe ba bánh. Không đến một phút, các khách hàng đang phân tán đã nhanh chóng tụ lại, quen cửa quen nẻo bắt đầu xếp hàng.
Không phải chứ, cậu bị một khách hàng cũ tìm được, đồng nghĩa sẽ bị một đám người biết luôn hả?
"Xin chào, cho hỏi món bánh cuốn thịt kho này ngon thật không? Mọi người đều đang chờ ông chủ bày quầy bán à?"
Các khách hàng cũ thấy thế, vội nhanh tay chụp ảnh gửi vào nhóm.
Từng loại nguyên liệu được đặt vào quầy kính cho khách hàng lựa chọn.
Lâm Chu đỗ xe ba bánh lại, lập tức kéo mặt bàn gấp làm quầy hàng ra, toàn bộ diện tích có thể sử dụng lập tức gia tăng, làm quầy hàng trông khá rộng rãi và sạch sẽ.
"Vậy tôi cũng ăn thử."
Bảng đen nhỏ viết đầy giá cả bên trên cũng được bày ra.
Đội ngũ không dài, ngay trước mặt ông chủ Lâm, khách hàng cũ không dám dối gạt người ta, đành phải gật đầu.
[Bánh cuốn thịt kho đặc trưng - 15] [Bánh cuốn thịt bò - 20]
[Bánh cuốn bao tử bò - 20]
[Nguyên liệu ăn kèm khác: Trứng kho - 2, thịt các loại đồng giá 5 tệ]
Văn Nam đang hâm nóng bánh cuốn thịt kho trong phòng trà nước của công ty, thấy trên bảng đen hôm nay có vị mới thì trợn tròn mắt.
Tính sai rồi! Anh chỉ lo dự trữ nhiều bánh cuốn thịt kho mà quên béng chuyện ông chủ Lâm rất thích thêm vị mới.
Hôm qua không có thịt bò và bao tử bò, hôm nay mới ra mắt!
Trời ơi, thịt heo đã ngon như vậy, bánh cuốn thịt bò kho sẽ ngon đến mức nào đây?
Văn Nam lặng lẽ nhắn tin cho Tiểu Vương.
"Anh trai, có đó không?”...
Các loại nguyên liệu được bày ra, màu sắc sặc sỡ, thịt kho thơm phức, không ngừng đánh thẳng vào thị giác và vị giác của các khách hàng. Quả thật không chừa đường sống cho người ta.
Mùi thịt kho vốn đã thơm nức cả mũi. Đúng là không nói đạo lý!
Bếp lò thêm nhiệt nóng lên, nồi còn không đậy vung, mùi thơm kia càng thêm đậm đà. Mùi của các hương liệu trong nước kho hòa cùng vị ngọt từ thịt kho được ninh nhừ thơm lừng, như hóa thành thực thể bay ra ngoài. Chú tiểu đứng trước cổng chùa tiễn khách ngửi thấy mùi thơm, không kìm được nhìn sang.
Một giây sau, chú tiểu nuốt nước miếng, vội dời tầm mắt đi chỗ khác.
Người nào bán bánh cuốn thịt kho trước cổng chùa thế hả? Muốn người ta thèm chết hay gì!
Chú tiểu ép mình không được nhìn qua đó, thầm lẩm bẩm chắc chắn không ngon, đắng đắng, chua chua.
Chỉ được cái thơm thôi!
Các vị khách đứng trước quầy hàng thì không băn khoăn nhiều như vậy.
Mắt nhìn chằm chằm.
"Ông chủ Lâm, có giới hạn mua hàng không?"
Những lời này khiến Lâm Chu khắc sâu ấn tượng.
Cậu trai trẻ bị ngã hôm qua cũng thế. Khi được đỡ dậy, anh ta không hề quan tâm mình có bị thương hay không. Thay vào đó, việc đầu tiên anh ta làm là kéo cậu hỏi có giới hạn mua hàng không.
"Có ba vị. Mỗi người hạn mua ba cái nhé."
Nhìn thấy những người này, Lâm Chu biết phía sau còn có không ít khách.
Cậu đã rút được kinh nghiệm.
Giới hạn mua ba cái. Còn phải nói nữa à? Mọi người chắc chắn sẽ mua ba cái!
"Lấy tôi ba vị, mỗi vị một cái. Tôi ăn cay, thêm trứng kho, không cho xà lách, hành lá, hành tây, rong biển dạng sợi, ớt chuông cũng không cần!"
Vừa nghe đã biết khách hàng này kén ăn.
Lâm Chu đáp lời, lấy bột ra, nhào nặn, cán bột tại chỗ, sau đó cho vào nồi hấp.