Chương 273: Ngày mai nghỉ ngơi nha (1)
Chương 273: Ngày mai nghỉ ngơi nha (1)Chương 273: Ngày mai nghỉ ngơi nha (1)
"Đúng thế. Đây là lòng vịt tôi vừa mua sáng nay về kho, anh có vị giác tốt đấy."
Lâm Chu vừa làm bánh cuốn thập cẩm cho vị khách tiếp theo vừa đáp.
Sau đó, cậu nghĩ đến chuyện ngày mai mình nghỉ ngơi thì vội nhắc: "À phải rồi, chủ nhật tuần này tôi nghỉ, ngày mai không ra bày quầy bán đâu. Đến lúc đó, mọi người cũng đừng đến xếp hàng kẻo uổng công."
Lúc này chỉ mới bắt đầu bán mà Lâm Chu đã tung tuyệt chiêu cuối.
Làm cả nhóm khách hàng đợi suốt buổi lạnh thấu tim gan.
"Cái gì?"
"Ông chủ Lâm, ngày mai cậu không bày quầy bán hả?"
"Đừng mà, tôi còn chưa ăn bánh cuốn thịt kho lần nào, sao cậu có thể không bày bán nữa!"
"Alo, mau đến chùa Thường Trung đi! Hôm nay là ngày cuối cùng ông chủ Lâm bày quầy bán hàng tuần này. Ngày mai cậu ấy muốn nghỉ ngơi, nếu còn không ăn thì sau này không được ăn bánh cuốn thịt kho nữa đâu."
"Tôi không tin, hôm nay chắc chắn là ngày cá tháng tư, ông chủ Lâm trêu tôi chứ gì!"
Đau quá, tim tôi đau quá manl
Âm thanh kia bi thương đến nỗi mọi người đang có mặt ở đây đều có thể nghe được.
Các khách hàng đứng phía trước vốn đang nghiêm túc nghe ông chủ Lâm nói chuyện, lúc nghe được tin dữ này lập tức lên tiếng kêu khóc.
Tin tức truyền đến tai khách hàng đằng sau. Lần này, mọi người còn chưa được ăn bánh cuốn thịt kho mà đã nghe được tin dữ ông chủ Lâm nghỉ ngơi vào chủ nhật trước.
"Tôi nghe nhầm đúng không? Có phải sáng nay tôi thức sớm quá nên sinh ra ảo giác rồi không?"
Nhưng nhóm bạn bè không đến thì khó nói. Ngày cuối cùng rồi, thông báo một chút cũng không sao.
Các vị khách trong đội ngũ hàng xếp hàng đột nhiên nhận được tin tức đều đang báo lại cho bạn bè.
Họ đã xếp hàng rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ mua được bánh cuốn thịt kho.
Những khách hàng nhận được cuộc gọi lập tức nhảy ra khỏi giường. Họ đứng dậy bật dậy, cảm thấy không buồn ngủ nữa, mặc nguyên đồ ngủ và đi dép kẹp thẳng đến chùa Trường Trung.
"Đúng đấy ông chủ Lâm, tôi ăn nhiều lắm, một hơi có thể ăn tận năm cái bánh cuốn, một cái sao mà đủ được? Tôi mua năm cái được không?"
Vừa nghĩ ngày mai không có bánh cuốn thịt kho để ăn nữa, các khách hàng lập tức rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Chu, hy vọng có thể mua thêm mấy cái.
"Ông chủ Lâm, ngày cuối cùng đừng giới hạn mua hàng được không? Một cái thật sự không đủ ăn mài!"
Dù sao, chẳng mấy chốc tin tức sẽ bị truyền ra.
"Ông chủ Lâm, nói thật với anh, tôi không lừa anh đâu. Thật ra tôi bị ung thư thời kỳ cuối, thời gian sau cùng này chỉ muốn ăn thêm mấy cái bánh cuốn thịt kho để không ra đi trong tiếc nuối thôi."
"Ông chủ Lâm, châm chước, châm chước đi mà-"
"Hết cách rồi, phía sau còn rất nhiều người. Nếu tôi không giới hạn mua hàng, lát nữa sẽ bán hết rất nhanh. Mọi người chờ lâu như vậy nhưng không mua được, chẳng phải sẽ đáng thương lắm à?"
Nhưng thấy sắc mặt hồng hào của đối phương, cậu vẫn kiên định lắc đầu.
Lâm Chu thấy thế, không nhịn được đau lòng.
Vì hôm nay là ngày cuối cùng bán bánh cuốn thịt kho, nên Lâm Chu chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, nhưng nhìn số lượng người đứng xếp hàng, sợ là còn không đủ bán. Vị khách này nói xong còn ôm ngực ho khan vài tiếng.
"Phật Tổ trên cao, con nguyện một ngày không ăn cơm, đổi lại ông chủ Lâm bán cho con thêm một cái bánh cuốn thịt khoU"
"Phật Tổ còn quản cả chuyện này nữa hả?"...
11 giờ hôm nay, thời điểm Lâm Chu mở quầy, các hòa thượng trong chùa nhìn đội ngũ xếp hàng không thấy điểm cuối kia đều lặng lẽ từ bỏ ý định đi xếp hàng.
Nhiều người thế này, có khi xếp hàng hết thời gian nghỉ trưa, còn chưa đến lượt bọn họ thì đã bán hết rồi.
Hơn nữa, mọi người ăn một cái bánh cũng không đủ no, còn phải trở về chùa thêm ít cơm chay, quay đi quay lại vất vả, vốn không đủ thời gian.
Thế nên các hòa thượng mới từ bỏ ý định ấy.
"Haiz, thật sự có quá nhiều người xếp hàng, nếu ít người hơn một chút thì tốt rồi."
"Tôi nghe nhóm khách hành hương nói gần đây bánh cuốn thịt kho rất nổi tiếng, xuất hiện cùng chùa của chúng ta trên các video phổ biến."
"Khó trách ngày càng nhiều người đến xếp hàng."
"Không sao đâu, chúng ta chờ đợt sóng nhiệt này qua đi, có lẽ người đến chỗ quầy hàng bánh cuốn thịt kho sẽ vơi bớt. Đến lúc đó chúng ta ra ăn cho đủ."
"Có lý, bây giờ trên mạng cập nhật mấy chuyện mới nổi nhanh lắm. Nói không chừng ngày kia là hết hot ngay."
Các chú tiểu nghĩ cực kỳ tốt.
Sau đó, giữa trưa thứ hai, họ thấy sắp đến 11 giờ, trước cổng chùa không còn nhiều người đến xếp hàng thì rất vui vẻ, tưởng rằng hôm nay ít người xếp hàng, họ có thể mua được bánh cuốn về ăn.
Nào ngờ đến 11 giờ, các hòa thượng đều nghỉ ngơi những vẫn chưa thấy quầy bánh cuốn thịt kho mở bán.
"Chuyện gì thế? Quầy bánh cuốn thịt kho đâu rồi?"