Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 285 - Chương 285: Đây Chính Là Ông Chủ Tự Làm Đó! (1)

Chương 285: Đây chính là ông chủ tự làm đó! (1) Chương 285: Đây chính là ông chủ tự làm đó! (1)Chương 285: Đây chính là ông chủ tự làm đó! (1)

Sau đó mấy người ra cửa văn phòng và nhìn thấy quầy mì lạnh ven đường, Đinh Túc ngồi ở đó, còn vẫy tay với bọn họ nữa.

Mấy người đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu, mỗi người gọi một phần mì lạnh rồi ngồi xuống bàn của Đinh Túc, bốn người vừa vặn ngồi đầy.

Cô lễ tân trong đại sảnh dòm qua cửa kính trong suốt sát đất, nhìn thấy quây mì lạnh của ông chủ mới của các cô, buôn bán cũng không tệ lắm, lúc trước cũng có người đang ăn đồ ăn.

Trong lúc ông chủ đi xuống bày quầy, cô nhận được tin do trợ lý tổng giám đốc Hoàng gửi đến bảo cô quan tâm tình huống buôn bán của ông chủ, có chuyện thì tranh thủ thời gian liên hệ bọn họ.

Tâm trạng của cô lễ tân lúc này thực sự không cách nào hình dung được.

Nếu không biết Lâm Chu bày quầy kia chính là ông chủ của tòa cao ốc nơi cô làm việc, cô thực sự không tưởng tượng nổi ông chủ mới lại bình dị dân dã như vậy.

Đồng thời nhìn khách hàng có thể ăn được mì lạnh ông chủ tự làm, cô thật sự có chút ghen tị.

Cô còn chưa ăn bao giờ đâu!

Tuy Hoàng Chính Hạo không còn trẻ tuổi nữa, nhưng anh từng phục vụ nhiều kẻ có tiền.

Không biết nó có mùi vị gì nhỉ, có phải toàn mùi tiền không ta?

Trợ lý nhận được tin nhắn, chuyển ảnh chụp qua cho Hoàng Chính Hạo đang làm thêm giờ xem.

"Ông chủ buôn bán thuận lợi, trông không hề vi diệu tí nào."

Thấy trợ lý nhắn tin hỏi tình huống ra sao, cô lễ tân im im gửi tấm ảnh ông chủ bày quầy qua cho trợ lý.

"OK, ông chủ thích bày quầy bán hàng, không thể để cho người quấy rối ông chủ."

Đây chính là ông chủ tự làm đó!

Bên kia, các khách hàng cũ tìm suốt một ngày mà vẫn không tìm được một chút tung tích nào của Lâm Chu.

Thích bày quầy bán hàng đâu phải là chuyện lớn gì đâu.

"Vâng.....

Đối với đủ loại sở thích của mấy kẻ có tiền, anh cũng coi như kiến thức rộng rãi.

"Chủ yếu vẫn là chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ, nếu như ở toàn bộ mạng đều tìm kiếm thì nhất định có thể tìm được. Nhưng sau khi tìm được rồi, ông chủ Lâm có chạy hay không thì không thể xác định."

Căn cứ thời gian và địa điểm bày quây trước kia của Lâm Chu, mọi người muốn tìm ra chút quy luật cũng không tìm được, thật sự là quá ngẫu nhiên luôn.

Cho nên mọi người lại đặt cho quầy hàng của Lâm Chu một cái tên, gọi là mở quán ngẫu nhiên.

Mọi người đều đang suy đoán tuần này ông chủ Lâm sẽ bày quầy bán hàng ở nơi nào.

"Như vậy chẳng phải là mọi người đều biết ông chủ Lâm à, vậy chúng ta ăn cái gì."

"Có ai hưởng qua tay nghề của ông chủ Lâm mà vẫn quay về như lúc đầu được chứ, căn bản là không thể quên được luôn ấy."

"Lầu trên không biết nhóm gà rán sát vách đã chặn chúng ta rồi à?"

"Thực sự không được thì mở rộng nhân thủ, chúng ta hợp tác với người quầy gà rán sát vách."

"Haizz, hoài niệm ngày tháng không có nhiều người biết ông chủ Lâm lúc trước quá, thật là muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu luôn."

"Cười chết mất, gần đây hình như lại có nhóm bánh cuốn thịt kho đấy. Fan của ông chủ Lâm thực sự là càng ngày càng nhiều, hơn nữa rất có sức ngưng tụ." "Đúng thế đúng thế, chính như tuần trước đấy, chùa Thường Trung nổi tiếng, ngay sau đó quầy bánh cuốn thịt kho của ông chủ Lâm chúng ta cũng bại lộ. Tuần này không thể như vậy được."

"Lúc trước tôi là một người không thích ăn bánh bao đây. Bây giờ bánh bao ông chủ Lâm làm là ánh trăng sáng của tôi, căn bản không thể quên được. Với tâm trạng như này tôi có thể hiểu cảm giác của mấy người chia tay đi tìm thế thân luôn. Tôi tìm tiệm bánh bao khắp nơi, nếu tiệm bánh bao nào có hơi giống với bánh bao ông chủ Lâm làm thì chính là tân sủng của tôi."

"Thời tiết tuần này đều rất tốt, ông chủ Lâm hẳn là sẽ bày quầy thôi. Không sao đâu, chúng ta tốn nhiều thời gian tìm chút, kiểu gì cũng có thể tìm được."

Thời gian không còn sớm, ngày mai mọi người đều phải đi làm.

Tổng kết lại ngày hôm nay đã tìm ở vị trí nào, phân chia tình huống phân phối tìm người ngày mai xong rồi không còn ai nói chuyện nữa.

Bên phía Lâm Chu thì đến 11 giờ mới nghênh đón lượng người mua bùng nổ.

Một số người ở lại văn phòng đến giờ này mới tan tầm lục tục đi ra khỏi cao ốc.

Quầy hàng của Lâm Chu nằm tại ven đường đối diện với cửa lớn, liếc mắt là có thể thấy ngay.

Mấy người tò mò ngửi mùi chua cay của mì lạnh lơ lửng trong không khí, lục tục vây quanh.

Mọi người vẫn rất bất ngờ đối với việc Lâm Chu có thể bày quây bán hàng ở nơi này.

Lâm Chu bị hỏi nhiều, chỉ lấy lý do mình đi cửa sau cho có lệ với mọi người, dù sao cậu nói thật cũng chẳng có ai tin.

Cũng không biết tại sao những người này thấy cậu bày quầy bán hàng, xong không tin cậu là người có tiền.

Lúc trước cậu còn nhìn thấy tin tức thế này, một người dọn vệ sinh trong nhà vô cùng có tiền, nhưng chính là không chịu ngồi yên, chạy ra bên ngoài làm người dọn vệ sinh.
Bình Luận (0)
Comment