Chương 284: Mì lạnh gà xé (2)
Chương 284: Mì lạnh gà xé (2)Chương 284: Mì lạnh gà xé (2)
Lành lạnh mát mẻ, trơn trượt rồi lại dai dai, bề ngoài không phản đối được tí gì, về khẩu vị thì lại càng chẳng chê vào đâu được, quả thực là không tìm ra một chút khuyết điểm nào hết.
Hơn nữa dầu ớt tê cay mà không sặc, ăn vào miệng là một vị cay rất dịu, sẽ không làm người ta cay đến không nuốt trôi nổi, mà là gia tăng thêm một màu sắc khác cho món ăn.
Một điểm đường trắng nâng cao vị tươi, khiến dầu ớt ôn hòa hơn, cũng làm cho giấm chua và gia vị còn lại dung hợp hoàn hảo với nhau.
Đậu phộng vụn rơi vãi trên sợi mì khiến vị của bát mì lạnh này tăng lên một độ cao khác, cùng nhau nhấm nuốt trong miệng, khắp miệng toàn là mùi thơm ngát.
Mùi vị hài hòa đến mức khiến anh nghĩ bát mì lạnh này đúng là cực phẩm.
Mùi vị của nguyên liệu nấu ăn đều được nấu đến cực hạn, thiếu cái nào cũng không được. Đến mức khi ăn đến cuối cùng anh cũng không muốn lãng phí ít tỏi băm còn lại trong tô, phải lùa hết toàn bộ vào trong miệng.
Càng ăn mì lạnh chua cay kích thích vị giác anh lại càng đói. Một bát như vậy chỉ gắp mấy đũa lớn là hết sạch, sau đó bất thình lình nhìn thấy ông chủ cũng đang ăn mì lạnh.
Lâm Chu còn chưa ăn xong bát mì lạnh trong chén đâu.
Một chén mì lạnh vào bụng, Đinh Túc tức khắc có hứng thú hơn hẳn. Anh chẳng có tí cảm giác no bụng nào cả, trái lại cả người đầy sức sống.
Đinh Túc vung tay lên, đưa bát nhựa dùng một lần đã ăn hết cho Lâm Chu.
"Có ngay."
Đây là uống hết nước sốt luôn rồi?
Lâm Chu nhìn bát mì lạnh mới ăn được vài miếng của mình, lại nhìn cái bát sạch bách của Đinh Túc, đến cả một chút nước cũng không thừa luôn.
Lâm Chu nhìn miệng của Đinh Túc, không hiểu sao anh lại ăn nhanh như vậy nữa, bộ không cần nhai à.
"Ông chủ cho thêm một bát nữa đi, ngon quá đi mất!"
"Cái gì?"
"Mọi người ơi, mọi người đoán xem tôi phát hiện gì ở dưới lâu công ty này?"
Kích cỡ của công ty nơi Đinh Túc đang làm không lớn, cũng chỉ có mấy chục người. Thời điểm này ngoại trừ người đã tan tầm ra, trong công ty còn có ba, bốn người đang tăng ca.
Anh lấy điện thoại và ấn mở nhóm chat của công ty, kích động chia sẻ cho mọi người.
"Dưới lầu có một quầy mì lạnh, ăn ngon cực kỳ luôn!"
Trong buổi họp sáng mai cần dùng đến hợp đồng này, đêm nay anh phải tăng ca phiên dịch ra, cũng không biết mấy giờ mới làm xong được nữa.
Làm gì còn tâm tư nào để quan tâm chuyện khác.
Đồng nghiệp còn đang làm thêm giờ mang theo hai bọng mắt thật to, trả lời một câu giống như người máy, sau đó tầm mắt lại chuyển qua màn hình máy vi tính một cách đầy phờ phạc ủ rũ.
Đinh Túc giống như một người phát hiện bảo tàng không chỗ chia sẻ, kích động gửi ảnh rồi lại khen lấy khen để ở trong nhóm.
"Dưới lầu này. Dưới lầu có một quầy mì lạnh, mùi vị tuyệt vời ông mặt trời, mọi người không đọc tin nhắn bên trên của tôi hả?"
"Tối mờ tối mịt anh lại đi phóng độc đêm khuya?"
"22" Họ cau mày cầm điện thoại di động lên thì thấy tấm ảnh chụp mì lạnh phóng đại, gần như chiếm cứ toàn bộ khung chat.
"Từ đã, anh ở chỗ nào đấy?"
Tiếng tin nhắn đến đặc biệt rõ ràng trong hoàn cảnh im ắng, tức khắc khiến mấy nhân viên đang làm thêm giờ thấy phiền, tâm tư đều bị làm cho rối loạn.
Đinh Túc cố nhịn tâm trạng kích động, nói lại một lần nữa cho mọi người.
Nhưng các đồng nghiệp vẫn cảm thấy rất nghi hoặc, căn bản là chưa từng nghĩ đến khả năng ở bên dưới tòa nhà.
Cho đến Đinh Túc chụp một ảnh quầy hàng từ xa, trong đó có cả cao ốc công ty thì mấy người mới tin tưởng quầy mì lạnh ấy thực sự nằm ở dưới lầu của bọn họ.
"Vãi, tại sao dưới lầu có người bày quầy bán hàng được vậy, bây giờ đã mấy giờ rồi."
Bọn họ không chỉ cảm thấy khó hiểu về địa điểm mà còn cảm thấy khó hiểu về thời gian nữa.
Đinh Túc lười chậm rãi giải thích, trực tiếp gọi bọn họ xuống ăn mì lạnh.
Cũng đã công tác đến giờ này rồi, đi xuống ăn mì lạnh rồi về tiếp tục làm việc cũng không sao.
Khoan hãy nói, mấy nhân viên cũng rất tò mò với quán ven đường đột nhiên xuất hiện đó.
Họ liếc nhìn nhau, đều có chút đói bụng nên kết bạn xuống lầu.
Cao ốc Tử Nguyên thay công ty bảo vệ, đám người trong cao ốc cảm thụ rõ ràng nhất.
Trước đây ban đêm công ty không có ai, đèn trên hành lang đều bị tắt hết. Bây giờ thì đèn đuốc sáng trưng.
Hơn nữa cứ cách một giờ là lại có nhân viên an ninh tuần tra kiểm tra.
Cho dù trời tối vắng người, mọi người cũng rất có cảm giác an toàn.
Nhìn từ những việc trong một tuần qua, công ty quản lý tài sản mới đến phải phức tạp hơn công ty trước nhiều.
Hơn nữa đến đại sảnh lầu một, họ thấy được quầy lễ tân vẫn còn có người đang trực ban.
Thực sự rất khác biệt luôn!