Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Chờ Đã, Sao Anh Không Biết Nhân Viên Cấp Dưới Của Mình Diễn Lố Đến Mức Đó Vậy? (2)

Chương 289: Chờ đã, sao anh không biết nhân viên cấp dưới của mình diễn lố đến mức đó vậy? (2) Chương 289: Chờ đã, sao anh không biết nhân viên cấp dưới của mình diễn lố đến mức đó vậy? (2)Chương 289: Chờ đã, sao anh không biết nhân viên cấp dưới của mình diễn lố đến mức đó vậy? (2)

Ngoại trừ giúp việc cho ông chủ ra thì suốt ngày nay anh không làm gì cả, bây giờ lại được nhiều đồng nghiệp cần đến như vậy, anh vẫn thấy rất vui.

Anh dựa theo trình tự trộn từng phần mì lạnh cho mọi người.

Lâm Chu làm ra mì tốt, còn có dầu ớt thơm thơm, tùy tiện cho thêm mỗi thứ một ít rồi quấy đều, ăn ngon cực kỳ.

Lấy được mì lạnh thì vội vã ăn luôn.

Đây chính là mì lạnh ông chủ làm đó!!!

Một giây sau, trong phòng bếp truyền đến từng đợt kinh hô làm Hoàng Chính Hạo đang trong phòng làm việc cũng phải giật mình đi ra, còn tưởng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nên nhanh chân chạy đến xem tình huống như thế nào.

Sau đó anh thấy một đám người tụ tập ăn mì lạnh ở phòng bếp, vẻ mặt phong phú cực kỳ, thỉnh thoảng lại có tiếng hét lên đầy kinh ngạc.

Đây chính là mì lạnh ông chủ làm nhỉ.

Lúc này Đại Đông đã biến thành đầu bếp chuyên môn làm mì lạnh rồi, anh trộn hết bát này đến bát khác.

Ông chủ đâu có ở đây đâu mà cả đám làm ra vẻ mặt giật nảy mình như thế chứ.

"Sợi mì dai dai thật ấy, cảm giác trơn nhẫn, sảng khoái đàn hồi, thơm cực kỳ luôn."

"Đúng đó, tay nghề này của ông chủ mà không đi mở tiệm cơm đi, bày quây ven đường làm gì chứ!"

"Đại ca anh mau đến nếm thử đi, tuyệt vời ông mặt trời luôn đó. Cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn mì lạnh nào ngon như vậy đâu!"

Nhìn tất cả mọi người đều khen mì lạnh ăn ngon, Hoàng Chính Hạo cũng đi đến trước đảo bếp lấy một bát.

Chờ đã, sao anh không biết nhân viên cấp dưới của mình diễn lố đến mức đó vậy?

Hoàng Chính Hạo có thể ăn cay, anh bưng bát mì lạnh lên, sau khi nếm thử một miếng thì vẻ mặt không có thay đổi gì. Anh lại múc thêm một muỗng dầu ớt, sau đó bắt đầu ăn xì xà xì xụp, hoàn toàn đắm chìm trong mì lạnh.

Hoàng Chính Hạo rốt cuộc là lãnh đạo của họ, các nhân viên thấy anh qua đây, đều rối rít nhường ra vị trí ở đằng trước.

Tại môi trường văn phòng, chút đối nhân xử thế này vẫn phải có, cũng không phải không có ăn, cần gì phải đoạt với lãnh đạo chứ.

Người không chờ được cũng có thể tự trộn cho mình.

Mì lạnh ăn ngon như vậy, ăn thiếu một miếng thôi cũng cảm thấy có lỗi với chính mình!

Rất nhanh, có người ăn nhanh, đã bắt đầu ăn chén thứ hai.

Thấy tình huống này mọi người cũng không nói chuyện nữa, vội vàng ăn mì, nói nhiều lại trì hoãn việc ăn mì của bọn họ.

Bộ dạng ăn không thèm ngẩng đầu như thế, cho dù không nói lời nào thì mọi người đều nhìn ra được là anh cũng thích ăn, đều lén cười thầm.

Thực sự là thơm quá đi mất!

"Đại ca ơi em yêu công tác, ngày mai cũng để em lại trực ban đi."

"0a, cũng không biết người trực ban ngày mai có mì lạnh để ăn không nhỉ, nếu có thì tôi tự nguyện ở lại tăng ca."

Đại Đông hồi tưởng lại lời ông chủ nói, gật đầu khẳng định.

"Đúng rồi, Đại Đông, có phải ông chủ nói đây là để lại cho người trực ban không?"

"Ha ha ha, mấy người tan làm không được ăn mì lạnh, nếu họ biết kiểu gì cũng hối hận lắm cho coi."

Cho đến một đám người ăn xong toàn bộ mì lạnh rồi mới rảnh nói chuyện với nhau. Mấy người kia cứ như là sợ người khác không biết tâm tư nhỏ của mình vậy ấy, tính toán ngay trước mặt anh luôn.

Hoàng Chính Hạo không tham gia vào chuyện nhỏ nhặt này, để cho các nhân viên tự sắp xếp thời gian trực ban với nhau. Anh rời xa tranh cãi, phủi mông quay về phòng làm việc.

Trong cao ốc không chỉ có công ty làm vào ban ngày, cũng có công ty công tác vào ban đêm, có người trực ca đêm.

Cho nên tầng cao nhất bọn họ cũng sẽ có người ở lại trực, phòng ngừa công ty xảy ra vấn đề lại không thể giải quyết đúng lúc.

Ví dụ như sáng sớm hôm qua có người gọi điện cho quầy lễ tân, nói hình như mạch điện của tầng bọn họ có vấn đề, thế là bên quản lý tài sản phải lập tức sắp xếp người đi kiểm tra.

Thứ ba lại là một ngày không tìm được quầy hàng của ông chủ Lâm, những khách hàng ruột còn nhịn được tới thứ †Ư.

Nhưng những khách hàng mới của bánh cuốn thịt kho mới được chứng kiến sức hút trong kỹ thuật nấu nướng của ông chủ Lâm thì không nhịn được nữa.

Còn có khách du lịch căn cứ cẩm nang trên mạng cố ý đến chùa Thường Trung check in, người nào người nấy ắt sẽ hỏi đến bánh cuốn thịt kho.

Làm chú tiểu của chùa vì để biết tin tức mới nhất của ông chủ Lâm, cũng lén lút ẩn nấp trong các nhóm fan lớn của ông chủ Lâm.

"Sư phụ, quầy hàng bánh cuốn thịt kho ở cổng chùa không bán nữa à?"

Khách du lịch cố ý từ nơi khác đến check in, sau khi đi dạo một vòng trong chùa, không tìm được bánh cuốn thịt kho nổi tiếng trên mạng, liền hỏi thăm mấy chú tiểu ở cổng chùa.

"A di đà phật, tiểu tăng cũng không rõ."

Sắc mặt chú tiểu thương xót, biểu cảm coi như bình thường còn đau khổ trong lòng không thể kể raI
Bình Luận (0)
Comment