Chương 290: Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!? (1)
Chương 290: Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!? (1)Chương 290: Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!? (1)
Cậu cũng rất muốn biết ông chủ Lâm đi đâu bày quầy hàng.
Mỗi ngày vừa đến buổi trưa, cậu đều sẽ nhìn chằm chằm bên ngoài chùa.
Cũng là thức ăn chay, cậu không hiểu tại sao sư thầy nấu bếp trong chùa làm khó ăn thết
"Vốn không cảm thấy gì nhưng sau khi ăn bánh cuốn kia rồi ăn thức ăn trong chùa... Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!?"
Chú tiểu một giây bĩu môi, oán giận sâu sắc sư thầy nấu bếp.
Nhưng giây lát không khỏi cảm thấy như vậy không tốt!
"A di đà phật, bần tăng lại phạm vào sân niệm..."
Cậu nhanh chóng nhỏ giọng đọc một câu phật hiệu. Trong đầu lại bổ sung thêm một câu!
Anh tìm thấy rất nhiều cư dân mạng cùng thành phố cũng đang đăng bài post tìm ông chủ Lâm, làm Ngô Hán khó tránh cảm thấy lo âu.
Một bên khác Văn Nam đã say mê huyền học, hai ngày trước sau khi cầu thần bái phật không tìm được ông chủ Lâm, lại có hứng thú với xem bói.
Ngô Hán phụ trách tìm kiếm tin tức của ông chủ Lâm trên mạng dẫn theo đoàn đội không có gì làm thì lục tìm thông tin trên các nền tảng lớn như douyin, weibo cũng không thu hoạch được gì.
Trước mắt còn chưa có tin tức mới.
Hôm nay sau khi anh tan tâm cố ý đến cổng công viên hoặc là dưới cầu vượt, nơi dễ dàng xuất hiện thầy bói để tìm kiếm, nghĩ có thể tính ra được vị trí của ông chủ Lâm hay không.
Chẳng những không có tin tức, còn nghênh đón tin xấu.
"Thật là ngon, rốt cuộc thí chủ bày quầy hàng kia đi đâu rồi chứ?"...
Nhất là anh trai ăn bánh cuốn thịt kho từ bỏ xuất gia còn mở livestream khiến nhiệt độ luôn ở mức cao.
Nhưng chỉ là người trong nhóm bọn họ có nhận thức này thì có tác dụng gì.
Danh tiếng của ông chủ Lâm trong thành phố này đã bắt đầu tăng vọt từ tuần trước, trở nên nổi tiếng trên mạng.
Sách lược của bọn họ vốn là đi tuyến đường khiêm tốn vì ông chủ Lâm thích khiêm tốn, nếu quá đông người, cậu có bày quầy hàng hay không cũng là một ẩn số.
Ngay cả Cao Gia Chí cũng bị làm phiên tận mấy ngày không ngủ ngon.
Mắt thấy đã đến thứ năm.
Đã rất nhiều ngày Đại Bảo không ăn được xương lớn, ban ngày đi ra ngoài phố lớn ngõ nhỏ tìm ông chủ Lâm, buổi tối lúc ngủ cũng thèm chảy nước miếng, ngủ không yên ổn.
Mấy khách hàng ruột tìm mãi không thấy tin tức cũng bắt đầu hoài nghi có phải ông chủ Lâm thấy nhiệt độ quá cao, muốn tránh khỏi nhiệt độ nên tuần này không bày quầy không.
Hai con mắt đã xuất hiện hai quầng thâm.
Sau khi lướt một lúc, cậu ta lướt được một cái thông báo tìm người.
Đại Bảo làm như không nghe thấy, đắm chìm trong thế giới bi thương của mình.
"Hức hức -'
Nhìn Đại Bảo quỳ rạp trên mặt đất nức nở rơi lệ. Khóe miệng Cao Gia Chí co giật mạnh mấy cái.
Cao Gia Chí thấy an ủi vô dụng, bất đắc dĩ nằm trên sô pha lướt video.
"Đại Bảo, mày đừng khóc, chúng ta đã chạy một lượt khắp các nơi rồi cũng không tìm được ông chủ Lâm, chúng ta chỉ có thể dựa vào duyên phận thôi." Cậu ta chợt nảy ra ý tưởng, nhìn chằm chằm thông báo tìm người, ánh mắt sáng lên.
Sau đó cậu ta ấn mở nhóm khách hàng, bắt đầu lục lại hình ảnh trong nhóm thử tìm ảnh chụp của ông chủ Lâm, rồi làm một thông báo tìm người trên đài truyền hình địa phương, xem có thể tìm được người không.
"Đại Bảo, chờ đi, ba mày đã tìm được cách hay, đến lúc đó nếu có thể tìm được ông chủ Lâm, trực tiếp dẫn mày đi ăn một bữa no đủ."
"He he, mình thật đúng là một thiên tài mà!"
Cao Gia Chí hưng phấn lưu ảnh chụp xong liền lên mạng tìm kiếm làm sao đăng thông báo tìm người trên đài truyền hình?
"Đài truyền hình đăng thông báo tìm người phải thông qua phóng viên mới có thể đăng tin tức?"
"Đầu tiên cần xác nhận thời gian mà người mất tích đã mất liên hệ hoặc mất tích là 24 tiếng mới có thể đi đến đồn công an báo án, chờ sau khi cảnh sát xác nhận thụ lý mới có thể tìm phóng viên ở đài truyên hình đăng bảng tin thông báo tìm người?”
Cao Gia Chí đọc thông tin tìm ra, cảm thấy choáng váng.
Không phải tiêu tiền là có thể đăng thông báo tìm người này à?
Cậu ta không có cả phương thức liên hệ với ông chủ Lâm, đi báo án được không?
Vất vả lắm mới nghĩ được một cách, Cao Gia Chí do dự rối rắm nửa ngày, vẫn không muốn từ bỏ cách này đành thử xem sao.
Cậu ta mang theo ảnh chụp cùng Đại Bảo chuẩn bị đi đồn công an trưng cầu ý kiến, nếu không được rồi nói sau.
Đại Bảo còn tưởng rằng đi ra ngoài tìm ông chủ Lâm, ra cửa tiểu khu, nó thuần thục mà bắt đầu tìm người.
"Đừng chạy, tao dẫn mày đi tìm chú cảnh sát hỏi thử, có chuyện cứ tìm chú cảnh sát, hiểu rồi chứ."
Đại Bảo bị túm trở về, sau đó một người một chó đi tới đồn công an phụ cận.
Lần đầu đến nơi nghiêm trang này, Cao Gia Chí hơi chột dạ, nhưng vì quá muốn tìm được ông chủ Lâm, cậu ta cầm ảnh chụp Lâm Chu đút chó hỏi thăm cảnh sát.