Chương 291: Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!? (2)
Chương 291: Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!? (2)Chương 291: Hòa thượng thì không thể ăn ngon một chút hả!? (2)
"À, chú cảnh sát ơi, cháu muốn tìm người này được không ạ?"
"Là ai đi lạc sao?”
Cảnh sát nhân dân trực ban nghe thấy lời nói của Cao Gia Chí, lập tức nghiêm túc hỏi.
"Một người anh của cháu, bình thường không hay liên hệ, nhưng anh ấy thường xuyên ra ngoài bày quầy hàng bán đồ ăn vặt, sau đó cháu đã bốn ngày không tìm được bóng dáng anh ấy bày quầy hàng."
Cảnh sát nhân dân vừa nghe bốn ngày cũng không thấy bóng dáng đối phương, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Anh trai cháu tên gì, có chứng minh nhân dân, số điện thoại hay là ảnh chụp gì không? Hoặc có thông tin về người hay nơi có thể tìm được anh ấy không? Cháu nói chỉ tiết một chút."
Cao Gia Chí nhiều lắm chỉ biết ông chủ Lâm tên Lâm Chu, nếu có điện thoại của đối phương, cậu ta cũng sẽ không cần đăng thông báo tìm người.
Thật sự là một câu hỏi một tiếng đằng hắng!
Trẻ con bây giờ làm sao vậy, vì tìm một ông chủ bày quầy không cố định, lại nghĩ đến muốn đăng thông báo tìm người.
Cao Gia Chí nói ra cái tên thì không dám hé răng nữa.
Cao Gia Chí nào chịu đựng nổi áp lực như vậy, lập tức nói ra hết những chuyện đã trải qua và suy nghĩ của mình.
"Cháu phải nghĩ kỹ rồi nói, nơi này là đồn công an."
Sau đó cảnh sát nhân dân đối diện cũng cảm thấy không đúng. Ánh mắt nhìn về phía Cao Gia Chí tràn ngập cảm giác áp bách.
Biểu cảm của cảnh sát nhân dân là càng nghe càng một lời khó nói hết.
"Anh ấy tên là Lâm Chu..."
Đường này không thông, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Cao Gia Chí chẳng những không báo án thành công còn bị chú cảnh sát giữ lại một lúc lâu làm công tác tư tưởng.
Cuối cùng một người một chó uể oải ra khỏi đồn công an, họ đưa mắt nhìn nhau, đều bị sự ngu ngốc của đối phương chọc khóc rồi.
"Bọn chú không thể thụ lý tình huống này cho cháu, người ta đi đâu bày quầy hàng, khi nào bày quầy hàng là tự do của anh ấy, cháu không thể bởi vì không tìm thấy ông chủ bày quầy hàng đã muốn đăng báo tìm người, quấy rầy người ta...
Cuối cùng cậu ta không quan tâm nữa quay video chó ngốc khóc nức nở đăng lên mạng, cùng với caption: Ngày thứ 1,2, 3,4 không ăn được món ngon của ông chủ Lâm, chó ngốc nhà tôi sắp khóc đổ Trường Thành rồi, nếu người anh em nào có chút tin tức của ông chủ Lâm, ắt có hậu tạ.
Một người ngốc cũng thôi đi, không thể để càng nhiều người biết.
Cao Gia Chí thấy vừa về đến nhà, chó ngốc lại quỳ rạp trên mặt đất khóc nức nở, bất đắc dĩ thở dài.
Cao Gia Chí dẫn theo Đại Bảo về đến nhà, quyết định giữ bí mật này.
Sau đó cậu ta còn tiêu tiền cho video này mua lưu lượng, hy vọng được càng nhiều người lướt trúng, lỡ như có niềm vui bất ngờ thì sao.
Công nhân đợt này không tệ nha, công ty không yêu cầu bọn họ tăng ca, vậy mà người nào người nấy đều chủ động ở lại tăng ca. Hơn nữa còn không phải một hai ngày, đã liên tục mấy ngày đều như thế.
Đã qua giờ tan tâm.
Tục ngữ nói một ngày không gặp như cách ba thu, cậu ta đã bao nhiêu thu không gặp được ông chủ Lâm, Đại Bảo cũng sắp lo nghĩ thành bệnh tương tư rồi. ... Ngày thứ năm không ăn được món ngon của ông chủ Lâm, nhớ anh ấy quái
Một vài lãnh đạo công ty của cao ốc Tử Nguyên thấy mấy công nhân còn chưa đi đều cực kỳ cảm động.
Hôm nay đã là thứ năm, lăn qua lăn lại như vậy cũng đã sắp tối rồi, trong nhóm vẫn chưa có tin tức của ông chủ Lâm.
Hiếm khi gặp được công nhân tốt như vậy, lãnh đạo có lương tâm phát hiện tăng phúc lợi tăng ca cho mọi người. Trừ tiền tăng ca ra, còn thanh toán phí đi đường về nhà.
Mấy công nhân sau khi tan tâm không về nhà, chờ mười giờ ăn mì lạnh: ??2
Còn có chuyện tốt này?
Đám người Đinh Túc nhìn vẻ mặt cảm động của lãnh đạo muốn phát thưởng bọn họ, gật đầu thật mạnh.
Đúng, chính là như vậy, bọn họ chính là nhiệt huyết yêu công ty, yêu công việc, tự động ở lại tăng ca, phấn đấu vì công ty.
"Lãnh đạo, những chuyện này đều là bọn tôi phải làm."
"Đúng vậy, vì ước mơ của bọn tôi, tôi bằng lòng xem công ty như ngôi nhà thứ hai của mình, vất vả bỏ ra, không cầu được báo đáp lại!"
"Công ty chính là bệ đỡ để chúng tôi thực hiện giấc mơ, chúng tôi nguyện góp một viên gạch vì công ty!"
"Tôi cũng vậy!"
"Tốt tốt tốt, tôi đúng là không nhìn lầm người, các anh đều là nhân tài của công ty, vất vả cho mọi người rồi!" Lãnh đạo cảm động, trong ánh mắt đều lấp lánh nước.
"Trợ cấp cho các anh thêm một bữa ăn khuya, đừng vất vả quát"
Lãnh đạo đầy cảm động cất bước, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Khẩu hiệu không biết xấu hổ này là ai hô lên trước? Đôi bên trao đổi ánh mắt, tất cả mọi người cực kỳ ăn ý nhìn vê phía Đinh Túc.
Đinh Túc:...
"Có vài chuyện tốt đẹp sở dĩ nó tốt đẹp là bởi vì hiểu lầm, tất cả mọi người lấy được điều mình muốn, vậy để nó tiếp tục hiểu lầm đi."