Chương 294: Đó là ông chủ của chúng ta... (2)
Chương 294: Đó là ông chủ của chúng ta... (2)Chương 294: Đó là ông chủ của chúng ta... (2)
Khách hàng cho thêm sốt tương mè cảm thấy bọn họ ăn như thế không đậm đà gì cả, hận không thể đè đầu bắt họ ăn thêm sốt tương mè cho bằng được.
Hai bên không ai nhường ai, chợt có tiếng gào giận dữ truyền đến từ cửa chính: "Vương Dương Huy!"
Người đàn ông đầu trọc đang bưng bát mì lạnh nghe được âm thanh này, bỗng chốc rùng mình theo phản xạ.
Đồng nghiệp xung quanh nhìn anh, lại nhìn người phụ nữ đang đứng ngay cửa chính.
Không cần đoán cũng biết ngay đây là vợ anh.
"À thì, hay là anh đến đó nhìn trước đi?"
Đinh Túc võ lên người Vương Dương Huy đang ngây ngốc, bảo anh mau đi xem thử. Nếu không, có thể tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
"Vậy mọi người ăn đi, vợ tôi đến đón tôi rồi, tôi vê trước đây."
Đinh Túc bị nhắc đến lắc đầu không đồng ý.
Dáng vẻ chột dạ kia khiến các đồng nghiệp đang nhìn cảm thấy buồn cười.
"Ha ha ha ha, anh sợ nhưng gan vẫn lớn lắm nhỉ."
"Tôi đoán là sầu riêng."
"Vị trong nhà của Vương Dương Huy quản chặt lắm, anh ta vậy mà dám đêm nào cũng ở lại tăng ca ăn mì lạnh. Mọi người đoán xem đêm nay về, anh ta phải quỳ ván giặt đồ hay quỳ bàn phím đây."
"Nói gì thì nói, vẫn là Đinh Túc tự do nhất, chưa kết hôn cũng chưa hẹn hò, một người ăn no cả nhà không đói. Ai quản anh ấy mấy giờ tan làm, là tăng ca hay ra ngoài chơi chứ!"
Vương Dương Huy một tay xách cặp đựng giấy tờ, một tay bưng bát mì lạnh đang ăn dở, co giò chạy đi.
"Gần đây cuộc sống anh Quân không thuận lợi à? Ngay cả mì lạnh ngon như vậy cũng không hợp khẩu vị của anh?"
"Bên nào cũng có cái hay riêng, chỉ khi tự mình trải qua mới biết được."
Một đồng nghiệp khác hớp ngụm bia, nét mặt điềm tĩnh, chậm rãi ăn mì lạnh, lộ vẻ mệt mỏi.
"Các anh ghen tị tôi độc thân tự do, tôi lại ghen tị các anh có vợ con làm ấm giường đấy."
"Tôi không nỡ ăn hết quá nhanh."
Ngày nào anh ta cũng tăng ca cùng người trẻ tuổi đến khi tối mịt để kiếm tiền. Có thể thấy anh ta rất mệt mỏi, làm người ta không nhịn được khuyên anh ta chú ý sức khỏe, nên nghỉ ngơi thì hơn.
"Đương nhiên mì lạnh rất ngon, đây là thời gian thư giãn duy nhất trong ngày đối với tôi."
Người đàn ông được gọi là anh Quân đã hơn bốn mươi tuổi, là nhân viên kỳ cựu trong công ty.
Chủ đề của mọi người không vì Vương Dương Huy rời đi mà tạm ngừng, trong chớp mắt họ lại tiếp tục trò chuyện.
Vương Dương Huy bưng bát mì lạnh muốn đút cho vợ.
"Anh thật sự đang tăng ca mà. Quâầy mì lạnh này mười giờ tối mới bày bán, đúng lúc anh tan làm đói bụng nên mua một phần."
Vương Dương Huy đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
"Không phải anh nói tăng ca hả? Anh đang làm gì đây? Một đám người tụ tập uống rượu, ăn khuya? Cuộc sống của anh tốt đẹp đấy nhỉ! Để tôi ở nhà một mình chăm con."
"Mì lạnh này ngon lắm, vợ ơi em ăn thử đi. Nếu em thích ăn, anh sẽ mua thêm cho em một phần."
Về phần Vương Dương Huy bưng bát mì lạnh vội vã bước ra khỏi khu công nghệ, vừa đi đến đã bị vợ mình véo mạnh vào eo.
"Ăn ngon thật mà, em cứ nếm thử đi." Mì lạnh được đưa đến trước mặt có mùi thơm chua cay rất nồng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người phụ nữ.
Cô còn chưa kịp ca cẩm xong đã bị chồng hối lộ rồi, còn nói được gì nữa?
"Hừ, em muốn xem mì lạnh này có mùi vị thế nào!"
Nói xong, cô ăn một ngụm, sau đó im bặt.
"Sao ngon quá vậy?”
Sợi mì vừa vào miệng có vị chua cay sảng khoái, mềm dẻo trơn mịn, lại dai ngon, đủ vị chua, mặn, cay xen lẫn nhau. Tầng tâng lớp lớp hương vị lập tức kích thích vị giác của cô.
Cả sợi mì lẫn các nguyên liệu đều hấp thụ rất nhiều mùi gia vị.
Vị đậm đà nhưng không mặn, cay thơm nồng. Rau quả giòn rụm có hương vị khác hẳn mì nhưng vẫn hòa quyện vào nhau, làm mùi vị thêm phong phú, tổng thể tuy cay nóng nhưng vẫn khoan khoái nhẹ nhàng.
Gà xé rất mỏng, vị mềm, mịn, ngon, cảm giác tươi hoàn toàn khác với món mì lạnh gà xé cô từng ăn trước đây.
Hơn nữa vừa cắn một miếng, hương vị tổng thể của mì lạnh là mùi dầu vừng khô.
Không có cảm giác mì ướt nước ngâm súp lỏng lẻo, ngược lại là ngon đỉnh của chóp và thơm ngào ngạt.
Đây là lần đầu ăn cô ăn được mì lạnh ngon như vậy.
Ngay tức khắc, tâm trạng giận dữ khi thấy chồng tan làm không về nhà, lại còn ăn một mình bên ngoài của cô đã tan biến đi hết.
Nếu dưới lầu công ty cô có mì lạnh ngon thế này, e rằng cô cũng không cưỡng lại được.
"Anh ăn chậm quá, để em tự ăn."
Cô vợ lấy bát mì lạnh từ tay chồng mình, bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Vương Dương Huy thèm thuồng không ngừng nuốt nước miếng. Mùi đồ ăn chua cay vốn đã khiến anh thèm nhỏ dãi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đói rồi.